Cô và anh kết hôn, vốn chỉ do một bản hợp đồng, nếu nhận lấy căn biệt thự này, trong lòng làm sao sống yên được?
Tưởng Sâm nói một cách lạnh lùng: "Đây là thứ anh ta sớm phải cho cô, là anh ta thiếu cô."
Tưởng Sâm vô cùng phẫn nộ, hôm nay vì chuyện này mà tức giận cả ngày, điều làm anh ta tức giận nhất chính là, bây giờ anh ta còn phải xử lý hết thảy những thứ này.
Tâm tình còn sốt ruột hơn so với lúc trước để cho anh ta giúp bọn họ ký hợp đồng hôn nhân.
Khi đó cảm thấy Diệp Phồn Tinh không xứng với Phó Cảnh Ngộ, hiện tại... Tưởng Sâm lại cảm thấy Phó Cảnh Ngộ chính là một tên đàn ông cặn bã nam, không xứng với Diệp Phồn Tinh!
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm có vẻ tức giận, có chút ngoài ý muốn, Tưởng Sâm hôm nay hình như hơi đáng sợ, ai chọc tới anh ta rồi không biết?
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: "Em không muốn ở đây nữa. Những gì trước đây anh đưa cho em, em cũng sẽ trả lại cho anh hết."
Những vật kia, đều quá quý giá, cô sẽ không mang đi.
Cô là đến bước đường cùng mới nghĩ đến chuyện vay tiền anh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, muốn thông qua cuộc hôn nhân này để lấy được lợi lộc gì.
Nếu là như vậy, cô sẽ thành loại người nào cơ chứ?
Tưởng Sâm nhìn cô, người khác ly dị đều mong sẽ lấy được càng nhiều càng tốt, cô lại chẳng cần cái gì
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như em không lấy căn nhà này thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn anh, đây là anh đang bắt buộc cô phải lấy căn biệt thự này sao? "Nhưng mà em thật sự không cần! Em chỉ có một mình, không cần ở nhà lớn như vậy."
Cô cảm thấy nếu mình ở nơi này, thì toàn bộ tiền cô kiếm được cũng chỉ có thể đủ gánh vác tiền điện nước và bảo vệ thôi.
Người giúp việc cô cũng mời không nổi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, Diệp Phồn Tinh bị buộc gật đầu một cái, "Được rồi. Vậy em trả lại đồ mà anh tặng cho em trước, còn có... Số tiền trước đây em mượn anh, em sẽ từ từ trả. Cảnh Ngộ, đối với em mà nói, đi học rất quan trọng, nếu lúc ấy anh không giúp em,thì có lẽ hiện tại em đã bị mẹ em ép gả cho người khác, em rất cảm kích anh. Nhưng mà, những thứ không phải là của em em sẽ không giữ lại."
"Những thứ kia nếu anh đã đưa cho em thì đều là của em." Nghe cô nói sẽ từ từ trả hết tiền cho minhg, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vô cùng chua xót.
Tiền thì có thể tính rõ ràng như vậy, nhưng cảm tình của anh giành cho cô có thể tính rõ ràng sao?
"Nhưng mà..."
"Anh không thích nhiều lời." Phó Cảnh Ngộ nói: "Tất cả mọi thứ đều là của em, sau này có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể đến tìm anh."
Chỉ là, với tính của cô,nếu có thật sự gặp phải chuyện gì cũng không có khả năng sẽ tới tìm anh!
Như vậy cũng chẳng sao, anh vẫn có thể đến tìm cô, tiếp tục bám lấy cô!
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Cô nhìn tờ đơn ly hôn, hỏi, "Chỉ cần ký tên là được phải không?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ừm."
Diệp Phồn Tinh cầm bút lên, ký tên của mình lên, cô viết rất chậm, thiếu chút nữa còn viết sai cả tên mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô ký tên, đột nhiên có một loại cảm giác tủi thân của người đàn ông bị vợ bỏ.
Xem ra, cô thật sự muốn rời xa anh rồi!
Sớm biết sẽ có ngày này, có đánh chết anh cũng sẽ không đứng lên, nếu mà anh biết anh bình phục mà lại bị cô bỏ rơi như thế này thì cả đời ngồi xe lăn còn hơn!
Cũng sẽ không giống như bây giờ, bị cô bỏ một cách không thương tiếc.
Diệp Phồn Tinh ký tên xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Cảnh Ngộ nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt của anh tràn ngập đau thương,càng nhìn càng làm cho trái tim của cô đau nhói, "Hiện tại xong rồi phải không?"
Ký đơn xong, coi như ly hôn xong rồi sao?
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừm."
Tưởng Sâm cầm lấy đơn lý hôn đứng lên, trực tiếp đi ra, tâm tình của anh ta vô cùng ơ ám, tạm thời không muốn nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bóng lưng của anh ta, không nhịn được ngẩn ra.
Phó Cảnh Ngộ nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình, để cho cô ngồi trên đùi của anh, nhìn cô, bi thương hỏi, "Sau này anh không còn ở bên cạnh em nữa, em có còn nhớ anh không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, đơn xin ly hôn cũng đã ký rồi, anh còn hỏi cái này làm gì?
###
Tiểu Tinh à, con ngây thơ quá rồi, ký có một tờ giấy thì làm sao ly hôn được, còn phải ra tòa nữa chứ. Chậc, dễ lừa thế này thì lại bị con sói xám kia nó ăn sạch cả xương thôi con ạ!
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé mọi người!
Tưởng Sâm nói một cách lạnh lùng: "Đây là thứ anh ta sớm phải cho cô, là anh ta thiếu cô."
Tưởng Sâm vô cùng phẫn nộ, hôm nay vì chuyện này mà tức giận cả ngày, điều làm anh ta tức giận nhất chính là, bây giờ anh ta còn phải xử lý hết thảy những thứ này.
Tâm tình còn sốt ruột hơn so với lúc trước để cho anh ta giúp bọn họ ký hợp đồng hôn nhân.
Khi đó cảm thấy Diệp Phồn Tinh không xứng với Phó Cảnh Ngộ, hiện tại... Tưởng Sâm lại cảm thấy Phó Cảnh Ngộ chính là một tên đàn ông cặn bã nam, không xứng với Diệp Phồn Tinh!
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm có vẻ tức giận, có chút ngoài ý muốn, Tưởng Sâm hôm nay hình như hơi đáng sợ, ai chọc tới anh ta rồi không biết?
Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ: "Em không muốn ở đây nữa. Những gì trước đây anh đưa cho em, em cũng sẽ trả lại cho anh hết."
Những vật kia, đều quá quý giá, cô sẽ không mang đi.
Cô là đến bước đường cùng mới nghĩ đến chuyện vay tiền anh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, muốn thông qua cuộc hôn nhân này để lấy được lợi lộc gì.
Nếu là như vậy, cô sẽ thành loại người nào cơ chứ?
Tưởng Sâm nhìn cô, người khác ly dị đều mong sẽ lấy được càng nhiều càng tốt, cô lại chẳng cần cái gì
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu như em không lấy căn nhà này thì chúng ta sẽ không ly hôn nữa."
"..." Diệp Phồn Tinh kinh ngạc nhìn anh, đây là anh đang bắt buộc cô phải lấy căn biệt thự này sao? "Nhưng mà em thật sự không cần! Em chỉ có một mình, không cần ở nhà lớn như vậy."
Cô cảm thấy nếu mình ở nơi này, thì toàn bộ tiền cô kiếm được cũng chỉ có thể đủ gánh vác tiền điện nước và bảo vệ thôi.
Người giúp việc cô cũng mời không nổi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, ánh mắt rất kiên định, Diệp Phồn Tinh bị buộc gật đầu một cái, "Được rồi. Vậy em trả lại đồ mà anh tặng cho em trước, còn có... Số tiền trước đây em mượn anh, em sẽ từ từ trả. Cảnh Ngộ, đối với em mà nói, đi học rất quan trọng, nếu lúc ấy anh không giúp em,thì có lẽ hiện tại em đã bị mẹ em ép gả cho người khác, em rất cảm kích anh. Nhưng mà, những thứ không phải là của em em sẽ không giữ lại."
"Những thứ kia nếu anh đã đưa cho em thì đều là của em." Nghe cô nói sẽ từ từ trả hết tiền cho minhg, Phó Cảnh Ngộ cảm thấy vô cùng chua xót.
Tiền thì có thể tính rõ ràng như vậy, nhưng cảm tình của anh giành cho cô có thể tính rõ ràng sao?
"Nhưng mà..."
"Anh không thích nhiều lời." Phó Cảnh Ngộ nói: "Tất cả mọi thứ đều là của em, sau này có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể đến tìm anh."
Chỉ là, với tính của cô,nếu có thật sự gặp phải chuyện gì cũng không có khả năng sẽ tới tìm anh!
Như vậy cũng chẳng sao, anh vẫn có thể đến tìm cô, tiếp tục bám lấy cô!
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Cô nhìn tờ đơn ly hôn, hỏi, "Chỉ cần ký tên là được phải không?"
Phó Cảnh Ngộ nói: "Ừm."
Diệp Phồn Tinh cầm bút lên, ký tên của mình lên, cô viết rất chậm, thiếu chút nữa còn viết sai cả tên mình.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô ký tên, đột nhiên có một loại cảm giác tủi thân của người đàn ông bị vợ bỏ.
Xem ra, cô thật sự muốn rời xa anh rồi!
Sớm biết sẽ có ngày này, có đánh chết anh cũng sẽ không đứng lên, nếu mà anh biết anh bình phục mà lại bị cô bỏ rơi như thế này thì cả đời ngồi xe lăn còn hơn!
Cũng sẽ không giống như bây giờ, bị cô bỏ một cách không thương tiếc.
Diệp Phồn Tinh ký tên xong, ngẩng đầu lên, phát hiện Phó Cảnh Ngộ nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt của anh tràn ngập đau thương,càng nhìn càng làm cho trái tim của cô đau nhói, "Hiện tại xong rồi phải không?"
Ký đơn xong, coi như ly hôn xong rồi sao?
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừm."
Tưởng Sâm cầm lấy đơn lý hôn đứng lên, trực tiếp đi ra, tâm tình của anh ta vô cùng ơ ám, tạm thời không muốn nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy bóng lưng của anh ta, không nhịn được ngẩn ra.
Phó Cảnh Ngộ nắm tay cô, kéo cô vào trong lòng của mình, để cho cô ngồi trên đùi của anh, nhìn cô, bi thương hỏi, "Sau này anh không còn ở bên cạnh em nữa, em có còn nhớ anh không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, đơn xin ly hôn cũng đã ký rồi, anh còn hỏi cái này làm gì?
###
Tiểu Tinh à, con ngây thơ quá rồi, ký có một tờ giấy thì làm sao ly hôn được, còn phải ra tòa nữa chứ. Chậc, dễ lừa thế này thì lại bị con sói xám kia nó ăn sạch cả xương thôi con ạ!
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé mọi người!
/1039
|