Không biết có phải do quỷ thần xui khiến không mà cô gật đầu trong vô thức, "Sẽ nhớ."
Cứ cho là bây giờ còn chưa rời xa anh, nhưng Diệp Phồn Tinh có thể xác định, mình nhất định sẽ nhớ anh, cũng sẽ nhớ thời gian hạnh phúc bên cạnh anh.
Nhưng mà, cuộc sống giống như một chuyến xe buýt,khi xe dừng ở điểm xe buýt, chung quy sẽ có người muốn lên cũng có người xuống xe.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Dù có như vậy, không phải em vẫn rời xa anh, không phải sao?"
Những lời này của anh, làm cho nội tâm Diệp Phồn Tinh thật vất vả mới đè nén được tan vỡ, vô cùng chua xót.
Diệp Phồn Tinh nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, nhưng mà thật sự em..."
"Anh biết." Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, hôn lên bàn tay của cô, " ở sau lưng nhất định em đã nghe không ít lời ong tiếng ve, cũng chịu không ít ủy khuất. Lúc trước khi anh xảy ra chuyện, những người đó cũng lấy anh ra để đàm tiếu, ngay cả bản thân anh còn không chịu nổi, huống chi là em?"
Không ai muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị người khác lấy ra bàn tán, anh cũng không thể ép Diệp Phồn Tinh thích ứng với chuyện đó được.
Bởi vì anh cũng cảm thấy, đây không phải là chuyện dễ dàng chịu đựng.
Cho nên, anh đáp ứng đề nghị của cô: ly hôn với cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cảm giác cổ họng của mình như bị chặn lại, vô cùng khó chịu, "Coi như ly hôn rồi, ở trong lòng em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất trên đời. Sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh nhất định phải tìm một người phụ nữ thật tốt để kết hôn, không được tìm người phụ nữ như Tô Lâm Hoan. Cô ta không xứng với anh! "
Phó Cảnh Ngộ cười một cái, nói: "Trừ em, còn có người phụ nữ nào tốt hơn xứng đáng làm vợ anh sao?"
Lúc anh khổ sở tuyệt vọng nhất, cô sẽ nghĩ hết mọi cách làm anh vui vẻ.
Ngay cả khi đó không phải lỗi của cô, dù cô không làm gì sai, cũng sẽ nghĩ cách chọc anh cười.
Cô chưa bao giờ vì chuyện anh phải ngồi trên xe lăn, mà ghét bỏ anh.
Anh nói cái gì, cô đều sẽ nghiêm túc làm, sẽ không cảm thấy phiền toái.
Mỗi ngày chăm sóc anh nhưng chưa bao giờ than khổ.
Có chuyện vui vẻ sẽ ngay lập tức chia sẻ với anh.
Có chuyện làm cô buồn lòng thì lại chưa bao giờ hé răng nửa lời để anh lo lắng.
Cô vợ như vậy, anh chỉ muốn yêu cô, chiều chuộng cô.
Hiện tại cô muốn đi, ngoài miệng anh không nói ra, nhưng trong lòng sao đành buông tay.
Diệp Phồn Tinh nhìn vẻ đau thương trên mặt Phó Cảnh Ngộ, nói: "Anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt nhất trên đời. Bây giờ anh đã bình phục rồi, anh sẽ gặp được thôi."
Ngay cả Tô Lâm Hoan còn muốn quay lại, còn có ai sẽ dám ghét bỏ anh?
Phó Cảnh Ngộ tự giễu nói, "Bởi vì anh tốt lên, mới đến với anh, em cảm thấy những người kia là thật lòng sao?"
Diệp Phồn Tinh nói, "Người đó sẽ tốt hơn em, không phải anh từng nói, trên đời này, không chỉ có người xấu, vẫn sẽ có người tốt hay sao?"
Giống như gặp phải Triệu Gia Kỳ, nhưng chẳng phải cô vẫn gặp được chị Linh Lung và bà Phó đối tốt với cô sao.
Anh cũng nhất định có thể gặp phải được một người thật lòng với anh.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu em đã quyết định rồi, anh cũng không miễn cưỡng em. Đơn ly hôn đã ký, nhưng mà anh cần hai ngày để thu xếp đồ đạc, chờ anh thu dọn xong rồi, anh liền dọn ra ngoài."
"Thật ra anh không cần dọn ra ngoài." Diệp Phồn Tinh nói: "Người nên dọn ra ngoài phải là em. Nơi này vốn là nhà của anh!"
Anh dọn ra ngoài làm cho nội tâm cô rất hổ thẹn.
Các thanh niên cảm thấy truyện không hay hoặc có vấn hoặc là ngược quá không chịu nổi có thể lựa chọn lặng lẽ bỏ thoi dõi tạm thời hoặc bỏ theo dõi hẳn luôn, chứ cứ cmt bảo truyện như này truyện như kia làm cho Sữa rất ức chế có biết không, cứ đọc cmt là lại tụt cả hứng, chẳng muốn viết gì nữa muốn để cho chúng nó ly hôn thật rồi kết luôn cho bộ tức, đã nói hết nước hết cái rồi mà không tin
Cứ cho là bây giờ còn chưa rời xa anh, nhưng Diệp Phồn Tinh có thể xác định, mình nhất định sẽ nhớ anh, cũng sẽ nhớ thời gian hạnh phúc bên cạnh anh.
Nhưng mà, cuộc sống giống như một chuyến xe buýt,khi xe dừng ở điểm xe buýt, chung quy sẽ có người muốn lên cũng có người xuống xe.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Dù có như vậy, không phải em vẫn rời xa anh, không phải sao?"
Những lời này của anh, làm cho nội tâm Diệp Phồn Tinh thật vất vả mới đè nén được tan vỡ, vô cùng chua xót.
Diệp Phồn Tinh nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, nhưng mà thật sự em..."
"Anh biết." Phó Cảnh Ngộ cầm tay cô, hôn lên bàn tay của cô, " ở sau lưng nhất định em đã nghe không ít lời ong tiếng ve, cũng chịu không ít ủy khuất. Lúc trước khi anh xảy ra chuyện, những người đó cũng lấy anh ra để đàm tiếu, ngay cả bản thân anh còn không chịu nổi, huống chi là em?"
Không ai muốn cuộc sống của mình suốt ngày bị người khác lấy ra bàn tán, anh cũng không thể ép Diệp Phồn Tinh thích ứng với chuyện đó được.
Bởi vì anh cũng cảm thấy, đây không phải là chuyện dễ dàng chịu đựng.
Cho nên, anh đáp ứng đề nghị của cô: ly hôn với cô.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, cảm giác cổ họng của mình như bị chặn lại, vô cùng khó chịu, "Coi như ly hôn rồi, ở trong lòng em, anh vẫn là người đàn ông tốt nhất trên đời. Sau này em không còn ở bên cạnh anh nữa, anh nhất định phải tìm một người phụ nữ thật tốt để kết hôn, không được tìm người phụ nữ như Tô Lâm Hoan. Cô ta không xứng với anh! "
Phó Cảnh Ngộ cười một cái, nói: "Trừ em, còn có người phụ nữ nào tốt hơn xứng đáng làm vợ anh sao?"
Lúc anh khổ sở tuyệt vọng nhất, cô sẽ nghĩ hết mọi cách làm anh vui vẻ.
Ngay cả khi đó không phải lỗi của cô, dù cô không làm gì sai, cũng sẽ nghĩ cách chọc anh cười.
Cô chưa bao giờ vì chuyện anh phải ngồi trên xe lăn, mà ghét bỏ anh.
Anh nói cái gì, cô đều sẽ nghiêm túc làm, sẽ không cảm thấy phiền toái.
Mỗi ngày chăm sóc anh nhưng chưa bao giờ than khổ.
Có chuyện vui vẻ sẽ ngay lập tức chia sẻ với anh.
Có chuyện làm cô buồn lòng thì lại chưa bao giờ hé răng nửa lời để anh lo lắng.
Cô vợ như vậy, anh chỉ muốn yêu cô, chiều chuộng cô.
Hiện tại cô muốn đi, ngoài miệng anh không nói ra, nhưng trong lòng sao đành buông tay.
Diệp Phồn Tinh nhìn vẻ đau thương trên mặt Phó Cảnh Ngộ, nói: "Anh tốt như vậy, nhất định sẽ gặp được một cô gái tốt nhất trên đời. Bây giờ anh đã bình phục rồi, anh sẽ gặp được thôi."
Ngay cả Tô Lâm Hoan còn muốn quay lại, còn có ai sẽ dám ghét bỏ anh?
Phó Cảnh Ngộ tự giễu nói, "Bởi vì anh tốt lên, mới đến với anh, em cảm thấy những người kia là thật lòng sao?"
Diệp Phồn Tinh nói, "Người đó sẽ tốt hơn em, không phải anh từng nói, trên đời này, không chỉ có người xấu, vẫn sẽ có người tốt hay sao?"
Giống như gặp phải Triệu Gia Kỳ, nhưng chẳng phải cô vẫn gặp được chị Linh Lung và bà Phó đối tốt với cô sao.
Anh cũng nhất định có thể gặp phải được một người thật lòng với anh.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu em đã quyết định rồi, anh cũng không miễn cưỡng em. Đơn ly hôn đã ký, nhưng mà anh cần hai ngày để thu xếp đồ đạc, chờ anh thu dọn xong rồi, anh liền dọn ra ngoài."
"Thật ra anh không cần dọn ra ngoài." Diệp Phồn Tinh nói: "Người nên dọn ra ngoài phải là em. Nơi này vốn là nhà của anh!"
Anh dọn ra ngoài làm cho nội tâm cô rất hổ thẹn.
Các thanh niên cảm thấy truyện không hay hoặc có vấn hoặc là ngược quá không chịu nổi có thể lựa chọn lặng lẽ bỏ thoi dõi tạm thời hoặc bỏ theo dõi hẳn luôn, chứ cứ cmt bảo truyện như này truyện như kia làm cho Sữa rất ức chế có biết không, cứ đọc cmt là lại tụt cả hứng, chẳng muốn viết gì nữa muốn để cho chúng nó ly hôn thật rồi kết luôn cho bộ tức, đã nói hết nước hết cái rồi mà không tin
/1039
|