Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,nói "Không sao, anh sẽ dọn về nhà bố mẹ ở. Nếu nơi này để lại cho em, anh đương nhiên không thể tiếp tục ở nơi này, em nói xem đúng chứ?"
Anh biết rất rõ, nếu mình không đi, cô sẽ đi, thay vì như vậy, còn không bằng anh đi.
"..." Diệp Phồn Tinh không trả lời.
Giờ cô mới phát hiện,sau ly hôn, cô và anh thật sự sẽ tách ra.
-
Tối nay Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm rất lâu.
Từ khi kết hôn đến khi li hôn là hơn nửa năm, đối với cô mà nói, phảng phất chỉ là một giấc mộng.
Cũng như cô bé lọ lem kia, đến 12 giờ thì bắt buộc phải rời khỏi cái thế giới không thuộc về cô này.
Hiện tại cô không đặt xuống được, nhưng cô tin mình sẽ quen dần thôi.
Cô tắm xong, bởi vì tâm tình có chút tệ hại, nên chẳng buồn sấy khô tóc, liền đi ra rồi.
Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, thấy cô đi ra, nhíu mày một cái, "Sao chưa sấy khô tóc mà đã đi ra rồi?"
"À." Diệp Phồn Tinh bình tĩnh nói: "Không sao đâu, bây giờ trời cũng không lạnh, nó tự khô ngay ấy mà."
Máy sấy tóc ồn cực kì, giờ cô không muốn nghe bất kì âm thanh nào cả.
Phó Cảnh Ngộ nuông chiều nói: "Lại tùy hứng rồi, mau lấy khăn lông tới đây anh giúp em lau khô."
"Không cần thật mà." Diệp Phồn Tinh ngượng ngùng, "em tự lau được."
"Nghe lời." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, có chút chán nản nói, "anh còn chưa dọn đi mà em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới rồi sao?"
"..." Được rồi!
Diệp Phồn Tinh đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.
Tóc của Diệp Phồn Tinh rất dài, trừ cô ra,cho tới bây giờ Phó Cảnh Ngộ chưa từng lau tóc cho ai cả.
ôn nhu làm hết thảy những thứ này, nhìn cô,anh nhớ tới lần đầu tiên giúp cô làm chuyện này.
Khi đó bọn họ còn chưa thân mật giống như lúc này, vì lúc ấy làm bất kỳ chuyện gì cho cô anh đều rất bỡ ngỡ.
Luôn cảm thấy cô gái trước mắt yếu ớt như vậy, làm cho anh chỉ muốn che chở cho cô cả đời.
Trong lúc nhất thời nghĩ lại mọi thứ, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được nói: "Sau này không có anh ở bên cạnh em, nhớ phải lau khô tóc rồi mới được đi ngủ có biết không? Nếu em bị bệnh, anh lại không ở bên cạnh em thì ai chăm sóc em đây."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Ừm."
Tối nay anh đặc biệt nói nhiều, "Không được ở bên ngoài uống rượu cùng người khác, con gái không được uống rượu, không thì rất dễ bị bắt nạt."
"Ừm."
"Buổi tối cũng không được thức đêm làm việc, phải đi ngủ đúng giờ. Không được lên giường rồi mà còn nghịch điện thoại, ra ngoài cũng không được mặc quần cộc ngắn..."
"Ừm."
Mấy câu nói của anh, làm cho nội tâm của Diệp Phồn Tinh vất vả lắm mới có thể bình tâm, lại dâng lên cảm giác bi thương.
Cô nhìn thấy có một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay của mình, cô vội vàng lau đi không để anh nhìn thấy.
Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Anh sẽ ra sao?
Anh đã rất tốt với cô rồi!
Cô phải biết thế nào là đủ.
Nếu như không phải là anh, cả đời này khả năng cô cũng sẽ không thể đi xem Liveshow của Sơn Tùng, cũng sẽ không bao giờ chạm qua đàn dương cầm, sẽ không biết, thì ra trên đời này, còn có một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bả vai hơi run của cô, không lên tiếng nữa, tiếp tục giúp cô lau tóc, đến khi tóc hoàn toàn lau khô, anh dùng ngón tay nhu thuận vuốt tóc cho cô, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút đi."
Đừng quên Like và bỏ phiếu vì hạnh phúc của vợ chồng Tinh Ngộ!
Anh biết rất rõ, nếu mình không đi, cô sẽ đi, thay vì như vậy, còn không bằng anh đi.
"..." Diệp Phồn Tinh không trả lời.
Giờ cô mới phát hiện,sau ly hôn, cô và anh thật sự sẽ tách ra.
-
Tối nay Diệp Phồn Tinh ở trong phòng tắm rất lâu.
Từ khi kết hôn đến khi li hôn là hơn nửa năm, đối với cô mà nói, phảng phất chỉ là một giấc mộng.
Cũng như cô bé lọ lem kia, đến 12 giờ thì bắt buộc phải rời khỏi cái thế giới không thuộc về cô này.
Hiện tại cô không đặt xuống được, nhưng cô tin mình sẽ quen dần thôi.
Cô tắm xong, bởi vì tâm tình có chút tệ hại, nên chẳng buồn sấy khô tóc, liền đi ra rồi.
Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, thấy cô đi ra, nhíu mày một cái, "Sao chưa sấy khô tóc mà đã đi ra rồi?"
"À." Diệp Phồn Tinh bình tĩnh nói: "Không sao đâu, bây giờ trời cũng không lạnh, nó tự khô ngay ấy mà."
Máy sấy tóc ồn cực kì, giờ cô không muốn nghe bất kì âm thanh nào cả.
Phó Cảnh Ngộ nuông chiều nói: "Lại tùy hứng rồi, mau lấy khăn lông tới đây anh giúp em lau khô."
"Không cần thật mà." Diệp Phồn Tinh ngượng ngùng, "em tự lau được."
"Nghe lời." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, có chút chán nản nói, "anh còn chưa dọn đi mà em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới rồi sao?"
"..." Được rồi!
Diệp Phồn Tinh đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.
Tóc của Diệp Phồn Tinh rất dài, trừ cô ra,cho tới bây giờ Phó Cảnh Ngộ chưa từng lau tóc cho ai cả.
ôn nhu làm hết thảy những thứ này, nhìn cô,anh nhớ tới lần đầu tiên giúp cô làm chuyện này.
Khi đó bọn họ còn chưa thân mật giống như lúc này, vì lúc ấy làm bất kỳ chuyện gì cho cô anh đều rất bỡ ngỡ.
Luôn cảm thấy cô gái trước mắt yếu ớt như vậy, làm cho anh chỉ muốn che chở cho cô cả đời.
Trong lúc nhất thời nghĩ lại mọi thứ, Phó Cảnh Ngộ không nhịn được nói: "Sau này không có anh ở bên cạnh em, nhớ phải lau khô tóc rồi mới được đi ngủ có biết không? Nếu em bị bệnh, anh lại không ở bên cạnh em thì ai chăm sóc em đây."
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Ừm."
Tối nay anh đặc biệt nói nhiều, "Không được ở bên ngoài uống rượu cùng người khác, con gái không được uống rượu, không thì rất dễ bị bắt nạt."
"Ừm."
"Buổi tối cũng không được thức đêm làm việc, phải đi ngủ đúng giờ. Không được lên giường rồi mà còn nghịch điện thoại, ra ngoài cũng không được mặc quần cộc ngắn..."
"Ừm."
Mấy câu nói của anh, làm cho nội tâm của Diệp Phồn Tinh vất vả lắm mới có thể bình tâm, lại dâng lên cảm giác bi thương.
Cô nhìn thấy có một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay của mình, cô vội vàng lau đi không để anh nhìn thấy.
Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Anh sẽ ra sao?
Anh đã rất tốt với cô rồi!
Cô phải biết thế nào là đủ.
Nếu như không phải là anh, cả đời này khả năng cô cũng sẽ không thể đi xem Liveshow của Sơn Tùng, cũng sẽ không bao giờ chạm qua đàn dương cầm, sẽ không biết, thì ra trên đời này, còn có một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bả vai hơi run của cô, không lên tiếng nữa, tiếp tục giúp cô lau tóc, đến khi tóc hoàn toàn lau khô, anh dùng ngón tay nhu thuận vuốt tóc cho cô, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút đi."
Đừng quên Like và bỏ phiếu vì hạnh phúc của vợ chồng Tinh Ngộ!
/1039
|