Lên giường, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên vị trí của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh, không giống như trước chủ động tiến tới ôm anh.
Bởi vì cô cảm thấy mình bây giờ đã không nên quấn lấy anh như vậy nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không động cựa, không tắt đèn, cũng không nhắm mắt lại, chẳng qua chỉ nhìn cô mà thôi.
Dưới ánh đèn ngủ, trên mặt cô có một tầng nhung mao tinh tế...
Anh đưa tay ra, vuốt ve gương mặt của cô, cô mới vừa tắm rửa không lâu, trên mặt còn có cảm giác lành lạnh, có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Diệp Phồn Tinh không động đậy, sau đó cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
...
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Sâm bảo người thu dọn đồ của Phó Cảnh Ngôn ra ngoài.
Dì Ngô nhìn thấy vậy, hỏi: "Cảnh Ngộ phải đi công tác sao?"
"Anh ta nói muốn dọn về nhà." Sắc mặt của Tưởng Sâm rất sầm sì, anh ta tối hôm qua đã viết xong đơn từ chức. Quyết định chờ Phó Cảnh Ngộ dọn ra ngoài xong sẽ đưa cho Phó Cảnh Ngộ!
Trước kia anh ta coi Phó Cảnh Ngộ là thần tượng, trong mắt anh ta, Phó Cảnh Ngộ làm cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ, Tưởng Sâm cảm thấy Phó Cảnh Ngộ chính là một tên đàn ông cặn bã!
Một kẻ vứt bỏ người vợ cùng chung họa nạn với mình không phải là cặn bã thì là gì!
Tức chết mất thôi.
Dì Ngô cho là Phó Cảnh Ngộ mang theo Diệp Phồn Tinh cùng nhau dọn về nên hỏi: "Không phải Tiểu Tinh còn phải đi học sao? Dọn về đó, đi học không phải rất xa sao?"
Ban đầu còn chưa có kết hôn mà Phó Cảnh Ngộ đã dọn đến đây chính là vì để tiện cho Diệp Phồn Tinh đi học.
Tưởng Sâm cười lạnh một tiếng, "Sau này không cần nữa, bọn họ đã ly dị rồi."
"Ly dị?"dì Ngô kinh ngạc trợn to cặp mắt, "Không thể nào?"
"Làm sao không thể, Phó Cảnh Ngộ ép buộc cô ấy kí đơn xin ly hôn rồi." Mặc dù Diệp Phồn Tinh tự mình ký, nhưng mà ở trong mắt Tưởng Sâm, chính là Phó Cảnh Ngộ ép buộc!
Không sai, Diệp Phồn Tinh là bị Phó Cảnh Ngộ ép buộc ly hôn.
Dì Ngô nghe xong hoang mang cực độ.
Phó Cảnh Ngộ mà bà chăm sóc từ bé đến giờ lại có thể làm ra loại chuyện không bằng chó lợn như thế này sao!
Mới bình phục được mấy ngày mà đã hắt hủi vợ như thế sao?
Tiểu Tinh của bà ngoan ngoãn như thế, lại hiểu chuyện, làm sao có thể để cho thằng ranh nhà họ Phó này bắt nạt như vậy được?
Dì Ngô cũng không đoái hoài tới làm bữa ăn sáng, trực tiếp đi gọi điện thoại cho bà Phó tố cáo, nói Phó Cảnh Ngộ bắt nạt Diệp Phồn Tinh, còn muốn ly hôn để quay lại với Tô Lâm Hoan.
Ừ thì câu cuối là dì Ngô tự thêm vào.
Ngược lại chỉ cần có thể phóng đại tội của Phó Cảnh Ngộ được là rồi.
Tô Lâm Hoan quả thật chính là người mà nhà họ Phó ghét cay ghét đắng, bà Phó nghe xong, không thể giữ được bình tĩnh, đáng nhẽ hôm nay bà có một hội thảo quan trọng cần tham gia, giờ phút này ba máu sáu cơn trực tiếp để cho tài xế đưa bà qua đó, trên đường đi bà còn gọi cả Phó Linh Lung tới.
Diệp Phồn Tinh sáng nay không có tiết, cho nên thức dậy hơi trễ.
Lúc tỉnh lại, Phó Cảnh Ngộ đã ra cửa.
Cô nhìn trần nhà, nhớ tới đây là ngày đầu tiên cô và anh chính thức li hôn.
Trên giường lớn, còn vương lại chút khí tức của anh, trên bàn còn cuốn sách anh chưa đọc xong, trong căn phòng này, khắp nơi đều là dấu vết của anh, nghĩ đến sau này trong căn phòng này sẽ chẳng còn anh nữa, tim cô bỗng quặn thắt lại.
Cô ép buộc bản thân mình ngồi dậy, đi rửa mặt.
Diệp Phồn Tinh hơi đói nên đi xuống nhà tìm đồ ăn,vừa xuống đã nhìn thấy Phó Linh Lung và bà Phó ngồi ở ghế sa lon, ngay cả chồng chị ấy cũng ở đây, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, đây là đã chuyện cô và Phó Cảnh Ngộ đã ly dị rồi thì phải.
Diệp Phồn Tinh đi tới,lí nhí chào "Mẹ, chị, anh rể."
vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người, liền đồng loạt ngưng tụ ở trên người của cô.
Mau like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngày đi nào!
Bởi vì cô cảm thấy mình bây giờ đã không nên quấn lấy anh như vậy nữa.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, không động cựa, không tắt đèn, cũng không nhắm mắt lại, chẳng qua chỉ nhìn cô mà thôi.
Dưới ánh đèn ngủ, trên mặt cô có một tầng nhung mao tinh tế...
Anh đưa tay ra, vuốt ve gương mặt của cô, cô mới vừa tắm rửa không lâu, trên mặt còn có cảm giác lành lạnh, có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Diệp Phồn Tinh không động đậy, sau đó cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
...
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Sâm bảo người thu dọn đồ của Phó Cảnh Ngôn ra ngoài.
Dì Ngô nhìn thấy vậy, hỏi: "Cảnh Ngộ phải đi công tác sao?"
"Anh ta nói muốn dọn về nhà." Sắc mặt của Tưởng Sâm rất sầm sì, anh ta tối hôm qua đã viết xong đơn từ chức. Quyết định chờ Phó Cảnh Ngộ dọn ra ngoài xong sẽ đưa cho Phó Cảnh Ngộ!
Trước kia anh ta coi Phó Cảnh Ngộ là thần tượng, trong mắt anh ta, Phó Cảnh Ngộ làm cái gì cũng đúng.
Nhưng bây giờ, Tưởng Sâm cảm thấy Phó Cảnh Ngộ chính là một tên đàn ông cặn bã!
Một kẻ vứt bỏ người vợ cùng chung họa nạn với mình không phải là cặn bã thì là gì!
Tức chết mất thôi.
Dì Ngô cho là Phó Cảnh Ngộ mang theo Diệp Phồn Tinh cùng nhau dọn về nên hỏi: "Không phải Tiểu Tinh còn phải đi học sao? Dọn về đó, đi học không phải rất xa sao?"
Ban đầu còn chưa có kết hôn mà Phó Cảnh Ngộ đã dọn đến đây chính là vì để tiện cho Diệp Phồn Tinh đi học.
Tưởng Sâm cười lạnh một tiếng, "Sau này không cần nữa, bọn họ đã ly dị rồi."
"Ly dị?"dì Ngô kinh ngạc trợn to cặp mắt, "Không thể nào?"
"Làm sao không thể, Phó Cảnh Ngộ ép buộc cô ấy kí đơn xin ly hôn rồi." Mặc dù Diệp Phồn Tinh tự mình ký, nhưng mà ở trong mắt Tưởng Sâm, chính là Phó Cảnh Ngộ ép buộc!
Không sai, Diệp Phồn Tinh là bị Phó Cảnh Ngộ ép buộc ly hôn.
Dì Ngô nghe xong hoang mang cực độ.
Phó Cảnh Ngộ mà bà chăm sóc từ bé đến giờ lại có thể làm ra loại chuyện không bằng chó lợn như thế này sao!
Mới bình phục được mấy ngày mà đã hắt hủi vợ như thế sao?
Tiểu Tinh của bà ngoan ngoãn như thế, lại hiểu chuyện, làm sao có thể để cho thằng ranh nhà họ Phó này bắt nạt như vậy được?
Dì Ngô cũng không đoái hoài tới làm bữa ăn sáng, trực tiếp đi gọi điện thoại cho bà Phó tố cáo, nói Phó Cảnh Ngộ bắt nạt Diệp Phồn Tinh, còn muốn ly hôn để quay lại với Tô Lâm Hoan.
Ừ thì câu cuối là dì Ngô tự thêm vào.
Ngược lại chỉ cần có thể phóng đại tội của Phó Cảnh Ngộ được là rồi.
Tô Lâm Hoan quả thật chính là người mà nhà họ Phó ghét cay ghét đắng, bà Phó nghe xong, không thể giữ được bình tĩnh, đáng nhẽ hôm nay bà có một hội thảo quan trọng cần tham gia, giờ phút này ba máu sáu cơn trực tiếp để cho tài xế đưa bà qua đó, trên đường đi bà còn gọi cả Phó Linh Lung tới.
Diệp Phồn Tinh sáng nay không có tiết, cho nên thức dậy hơi trễ.
Lúc tỉnh lại, Phó Cảnh Ngộ đã ra cửa.
Cô nhìn trần nhà, nhớ tới đây là ngày đầu tiên cô và anh chính thức li hôn.
Trên giường lớn, còn vương lại chút khí tức của anh, trên bàn còn cuốn sách anh chưa đọc xong, trong căn phòng này, khắp nơi đều là dấu vết của anh, nghĩ đến sau này trong căn phòng này sẽ chẳng còn anh nữa, tim cô bỗng quặn thắt lại.
Cô ép buộc bản thân mình ngồi dậy, đi rửa mặt.
Diệp Phồn Tinh hơi đói nên đi xuống nhà tìm đồ ăn,vừa xuống đã nhìn thấy Phó Linh Lung và bà Phó ngồi ở ghế sa lon, ngay cả chồng chị ấy cũng ở đây, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, đây là đã chuyện cô và Phó Cảnh Ngộ đã ly dị rồi thì phải.
Diệp Phồn Tinh đi tới,lí nhí chào "Mẹ, chị, anh rể."
vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người, liền đồng loạt ngưng tụ ở trên người của cô.
Mau like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngày đi nào!
/1039
|