Hắn sớm đã không muốn nhịn nữa.
Ở trong mắt Tô Lâm Hoan hắn kém cỏi đến như vậy sao?
Nếu không phải muốn giữ thể diện thì hắn đã dạy dỗ cho Tô Lâm Hoan một bài học rồi.
Chào hỏi Phó Cảnh Ngộ xong, Thịnh Hy liền mang Tô Lâm Hoan đi luôn.
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của hai người kia, lại nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, " Anh và chồng của bà cô già kia quen nhau à?"
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Lần trước, lúc đi đón em, Thịnh Hy cũng xin đi nhờ. Cậu ta không tìm được Tô Lâm Hoan nên anh ra tay giúp mà thôi."
Lúc anh nói câu này vẻ mặt hoàn toàn tỏ ra vô tội, như thể anh không làm chuyện gì xấu cả.
Diệp Phồn Tinh không thể không khâm phục chồng mình.
"Mặc dù anh nói là đang giúp đỡ người ta, nhưng cô cảm giác thế nào cũng thấy sai sai!
" Sao em nhìn thế nào cũng thấy anh đang đào hố cho người ta vậy?"
Tô Lâm Hoan ngây thơ suy nghĩ, sau khi kết hôn với Thịnh Hy, tạo khoảng cách với Thịnh Hy một chút là được, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại nhất định phải giúp Thịnh Hy xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Ông xã của cô phúc hắc xấu bụng quá đi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, ung dung nói: "Chúng ta đi thôi."
Mười giờ tối, trong phòng khách sạn, Thịnh Huống đứng dậy mặc lại quần áo, để mặc Tô Lâm Hoan như một con búp bê rách nát, chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Hắn đứng ở một bên, nhìn thân thể vừa bị mình lăng nhục hành hạ đến tím xanh, cười lạnh lùng nói: " Không phải cô ghét tôi lắm sao? Dám ghét tôi à, tôi cho cô biết, tôi mới là chồng của cô. Tôi biết cô suýt nữa trở thành vợ của Phó Cảnh Ngộ, nhưng mà hiện tại người ta còn chẳng thèm liếc cô lấy một cái, cô coi cô là ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là loại phụ nữ mua vui cho đàn ông ở trên giường thôi!"
Trước đây hắn rất thích Tô Lâm Hoan, ít nhất khi quyết định cưới cô ta, hắn đã vô cùng chân thành trong mối quan hệ này, dành cho cô ta sự tôn trọng mà một người vợ đáng được nhận.
Nhưng cô ta thì sao?
Sau khi kết hôn, chạy đi tìm người đàn ông khác, không coi người chồng là hắn ra gì.
Cái này thì cũng coi như xong đi, nhưng cô ta lại còn đòi ly dị!
Hắn coi Tô Lâm Hoan là bảo bối, cô ta lại coi hắn là đống cứt chó thối.
Tô Lâm Hoan bỏ nhà ra đi, lưu lạc đầu đường xó chợ, là hắn đi đón về,hắn làm đến nước đấy rồi mà còn không làm cô ta động lòng hay sao?
Dựa vào đâu mà hắn lại không thể ngủ với vợ mình?
Hắn đã mất công cưới Tô Lâm Hoan về nhà rồi, lý gì lại không thể đụng chạm vào vợ mình!
Quan trọng là vừa rồi hắn phát hiện, đây không phải là lần đầu của Tô Lâm Hoan.
Vừa nghĩ tới việc vợ mình đã từng bị thằng đàn ông khác chơi cho chán chê, trong lòng của hắn lại bừng lên lửa giận, thái độ đối với Tô Lâm Hoan cũng không còn giống như trước đây nữa.
Ở trong mắt Tô Lâm Hoan hắn kém cỏi đến như vậy sao?
Nếu không phải muốn giữ thể diện thì hắn đã dạy dỗ cho Tô Lâm Hoan một bài học rồi.
Chào hỏi Phó Cảnh Ngộ xong, Thịnh Hy liền mang Tô Lâm Hoan đi luôn.
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của hai người kia, lại nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, " Anh và chồng của bà cô già kia quen nhau à?"
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Lần trước, lúc đi đón em, Thịnh Hy cũng xin đi nhờ. Cậu ta không tìm được Tô Lâm Hoan nên anh ra tay giúp mà thôi."
Lúc anh nói câu này vẻ mặt hoàn toàn tỏ ra vô tội, như thể anh không làm chuyện gì xấu cả.
Diệp Phồn Tinh không thể không khâm phục chồng mình.
"Mặc dù anh nói là đang giúp đỡ người ta, nhưng cô cảm giác thế nào cũng thấy sai sai!
" Sao em nhìn thế nào cũng thấy anh đang đào hố cho người ta vậy?"
Tô Lâm Hoan ngây thơ suy nghĩ, sau khi kết hôn với Thịnh Hy, tạo khoảng cách với Thịnh Hy một chút là được, nhưng Phó Cảnh Ngộ lại nhất định phải giúp Thịnh Hy xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Ông xã của cô phúc hắc xấu bụng quá đi!
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, ung dung nói: "Chúng ta đi thôi."
Mười giờ tối, trong phòng khách sạn, Thịnh Huống đứng dậy mặc lại quần áo, để mặc Tô Lâm Hoan như một con búp bê rách nát, chẳng khác nào một cái xác không hồn.
Hắn đứng ở một bên, nhìn thân thể vừa bị mình lăng nhục hành hạ đến tím xanh, cười lạnh lùng nói: " Không phải cô ghét tôi lắm sao? Dám ghét tôi à, tôi cho cô biết, tôi mới là chồng của cô. Tôi biết cô suýt nữa trở thành vợ của Phó Cảnh Ngộ, nhưng mà hiện tại người ta còn chẳng thèm liếc cô lấy một cái, cô coi cô là ai chứ? Chẳng qua cũng chỉ là loại phụ nữ mua vui cho đàn ông ở trên giường thôi!"
Trước đây hắn rất thích Tô Lâm Hoan, ít nhất khi quyết định cưới cô ta, hắn đã vô cùng chân thành trong mối quan hệ này, dành cho cô ta sự tôn trọng mà một người vợ đáng được nhận.
Nhưng cô ta thì sao?
Sau khi kết hôn, chạy đi tìm người đàn ông khác, không coi người chồng là hắn ra gì.
Cái này thì cũng coi như xong đi, nhưng cô ta lại còn đòi ly dị!
Hắn coi Tô Lâm Hoan là bảo bối, cô ta lại coi hắn là đống cứt chó thối.
Tô Lâm Hoan bỏ nhà ra đi, lưu lạc đầu đường xó chợ, là hắn đi đón về,hắn làm đến nước đấy rồi mà còn không làm cô ta động lòng hay sao?
Dựa vào đâu mà hắn lại không thể ngủ với vợ mình?
Hắn đã mất công cưới Tô Lâm Hoan về nhà rồi, lý gì lại không thể đụng chạm vào vợ mình!
Quan trọng là vừa rồi hắn phát hiện, đây không phải là lần đầu của Tô Lâm Hoan.
Vừa nghĩ tới việc vợ mình đã từng bị thằng đàn ông khác chơi cho chán chê, trong lòng của hắn lại bừng lên lửa giận, thái độ đối với Tô Lâm Hoan cũng không còn giống như trước đây nữa.
/1039
|