Nhặt lại đôi giày rách bị người ta chơi tàn sơ mướp, dựa vào cái gì mà còn dám vênh váo ở trước mặt hắn, coi thường hắn?
Nhất là tối nay, sau khi nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, nhìn ánh mắt của cô ta càng làm cho hắn bùng lên lửa giận.
Chẳng cần đợi về nhà, trực tiếp kéo cô ta vào khách sạn này.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, thấy Thịnh Hy mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài.
Không có tiếng mắng chửi của hắn, trong căn phòng này yên tĩnh trở lại, nhưng cô ta thì đã thân tàn ma dại, bị hành hạ không ra hình người, cô ta cảm thấy thân thể mình vô cùng dơ bẩn!
Sau này có muốn trở về bên cạnh Ngôn Triết là chuyện không thể nào.
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, nước mắt của Tô Lâm Hoan lại tuôn trào như mưa.
Tô Lâm Hoan rời giường, vào phòng tắm, muốn tắm rửa sạch sẽ để gột rửa đi những nhơ nhuốc trên người mình, nhìn mình trong gương cô ta ôm đầu tuyệt vọng mà ngồi xổm xuống.
Tới gần nghỉ hè, khí trời nóng nực, lúc Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ về đến nhà thì bên ngoài vừa vặn bắt đầu mưa, làm cho không khí trở nên mát mẻ rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng, kiểm tra tài liệu.
Diệp Phồn Tinh nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ, nhìn trời mưa bên ngoài bầu trời, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này.
"Ông xã " Phó Cảnh Ngộ mới vừa xác nhận xong tài liệu, nghe thấy Diệp Phồn Tinh mở miệng gọi anh.
Anh quay sang hỏi: " Sao thế?"
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Trời mưa rồi."
" Anh thấy rồi." Nước mưa rơi tý tách bên hiên nhà như thế, Phó Cảnh Ngộ không cần nhìn cũng biết.
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại nhìn anh: " Anh còn nhớ lúc chúng ta kí hợp đồng hôn nhân ở Nam Xuyên không? Ngày đó hình như cũng mưa như thế này nhỉ?"
Đó cũng coi như là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, thế cho nên Diệp Phồn Tinh đều ghi nhớ lại tất cả mọi truyện.
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, gật đầu, "Ừm."
Diệp Phồn Tinh thở dài nói, "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
Chỉ chớp mắt, cô và Phó Cảnh Ngộ đã sắp ở bên nhau được một năm rồi.
Bởi vì có anh, cho nên một năm của cô đã thay đổi hoàn toàn. Nếu không có anh, cô vẫn phải chật vật xoay xở tiền học phí, không có anh cô có khi đã phải lấy người mà mẹ mình dắt mối...
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, "Được rồi đi tắm còn đi ngủ, giờ này rồi em còn không mệt à?"
Diệp Phồn Tinh nghe lời đứng lên, đi tắm.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Phồn Tinh đang nằm ở trên giường nghịch điện thoại thì nhìn thấy bài báo viết về cô và Phó Cảnh Ngộ tối qua.
Ảnh chụp lấy cảnh xa, không thấy rõ mặt, nhưng bên ngoài đều biết, Phó Cảnh Ngộ có vợ, thậm chí còn kiêu ngạo mà dẫn người phụ nữ này tham gia hoạt động.
Nhất là tối nay, sau khi nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, nhìn ánh mắt của cô ta càng làm cho hắn bùng lên lửa giận.
Chẳng cần đợi về nhà, trực tiếp kéo cô ta vào khách sạn này.
Tô Lâm Hoan nằm ở trên giường, thấy Thịnh Hy mặc quần áo tử tế, đi ra ngoài.
Không có tiếng mắng chửi của hắn, trong căn phòng này yên tĩnh trở lại, nhưng cô ta thì đã thân tàn ma dại, bị hành hạ không ra hình người, cô ta cảm thấy thân thể mình vô cùng dơ bẩn!
Sau này có muốn trở về bên cạnh Ngôn Triết là chuyện không thể nào.
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, nước mắt của Tô Lâm Hoan lại tuôn trào như mưa.
Tô Lâm Hoan rời giường, vào phòng tắm, muốn tắm rửa sạch sẽ để gột rửa đi những nhơ nhuốc trên người mình, nhìn mình trong gương cô ta ôm đầu tuyệt vọng mà ngồi xổm xuống.
Tới gần nghỉ hè, khí trời nóng nực, lúc Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ về đến nhà thì bên ngoài vừa vặn bắt đầu mưa, làm cho không khí trở nên mát mẻ rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trên ghế sa lon, lấy máy tính bảng, kiểm tra tài liệu.
Diệp Phồn Tinh nằm úp sấp ở trên bệ cửa sổ, nhìn trời mưa bên ngoài bầu trời, hưởng thụ khoảnh khắc yên lặng này.
"Ông xã " Phó Cảnh Ngộ mới vừa xác nhận xong tài liệu, nghe thấy Diệp Phồn Tinh mở miệng gọi anh.
Anh quay sang hỏi: " Sao thế?"
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Trời mưa rồi."
" Anh thấy rồi." Nước mưa rơi tý tách bên hiên nhà như thế, Phó Cảnh Ngộ không cần nhìn cũng biết.
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại nhìn anh: " Anh còn nhớ lúc chúng ta kí hợp đồng hôn nhân ở Nam Xuyên không? Ngày đó hình như cũng mưa như thế này nhỉ?"
Đó cũng coi như là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau, thế cho nên Diệp Phồn Tinh đều ghi nhớ lại tất cả mọi truyện.
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, gật đầu, "Ừm."
Diệp Phồn Tinh thở dài nói, "Thời gian trôi nhanh thật đấy."
Chỉ chớp mắt, cô và Phó Cảnh Ngộ đã sắp ở bên nhau được một năm rồi.
Bởi vì có anh, cho nên một năm của cô đã thay đổi hoàn toàn. Nếu không có anh, cô vẫn phải chật vật xoay xở tiền học phí, không có anh cô có khi đã phải lấy người mà mẹ mình dắt mối...
Phó Cảnh Ngộ dương khóe miệng lên, "Được rồi đi tắm còn đi ngủ, giờ này rồi em còn không mệt à?"
Diệp Phồn Tinh nghe lời đứng lên, đi tắm.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Phồn Tinh đang nằm ở trên giường nghịch điện thoại thì nhìn thấy bài báo viết về cô và Phó Cảnh Ngộ tối qua.
Ảnh chụp lấy cảnh xa, không thấy rõ mặt, nhưng bên ngoài đều biết, Phó Cảnh Ngộ có vợ, thậm chí còn kiêu ngạo mà dẫn người phụ nữ này tham gia hoạt động.
/1039
|