CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG RỜI XA ANH!
Chương 775: Tốt nhất em nên nhanh chóng đồng ý đi, nếu không anh sẽ cưỡng chế thật đấy!
/1039
|
Diệp Phồn Tinh bắt đôi tay bên hông đang ôm cô, nhớ tới khuya ngày hôm trước mới bị anh ăn sạch sành sanh, trong lòng còn có chút e dè, cự tuyệt nói: "Không muốn, em đã nói tối nay anh phải ngủ ghế sa lon, ai bảo anh làm em đau lòng... Này!"
Diệp Phồn Tinh còn chưa nói hết, liền bị Phó Cảnh Ngộ bế lên, đi ra khỏi thang máy.
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm đi tới hành lang, cô kháng nghị nói: " Anh thả em xuống mau! Không thể như vậy được. Làm gì có chuyện em không đồng ý anh lại cưỡng chế như vậy chứ?"
Cưỡng chế?
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, hiển nhiên không thích từ ngữ này.
Anh mở cửa, thả cô lên giường lớn, nắm tay không ngừng quơ quơ của cô lại, đè lên đỉnh đầu, ánh mắt ngoan cường nhìn cô, Tốt nhất em nên nhanh chóng đồng ý đi, nếu không anh sẽ cưỡng chế thật đấy."
"..." Diệp Phồn Tỉnh câm nín, không biết phải nói gì. Xin hỏi, anh uy hiếp như vậy thì có khác gì cưỡng chế?
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh hư lắm."
Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào lòng,hai người dính sát vào nhau, anh dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô đầy tình tứ.
Bầu không khí lập tức trở nên nóng bỏng.
Diệp Phồn Tinh kinh sợ cực kì, ngữ khí cũng mềm nhũn ra, " Anh có thể buông em ra trước hay không?"
" Sao tối hôm qua ở trong điện thoại em mắng anh ghê lắm cơ mà? Giờ em sợ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ dù vội muốn chết vẫn ung dung mà nhìn cô.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cô nổi giận với anh.
Khi Phó Cảnh Ngộ nghe xong quả thật đã đần mặt ra.
Nhắc lại chuyện tối hôm qua, Diệp Phồn Tinh trầm sắc mặt, " Anh nghĩ rằng em muốn cãi nhau với anh sao? Em gửi địa chỉ cho anh mà anh không thèm để ý, cũng không coi em ra gì. Anh có biết sau khi cãi nhau với anh em khóc luôn rồi không?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Anh mới là người bị ăn mắng té tát cơ mà, em khóc cái gì?"
Diệp Phồn Tinh trừng mắt, có chút bất đắc dĩ nói: " Em sợ anh bởi vì em không hiểu chuyện mà không để ý tới em nữa, không cần em nữa. Em hối hận vì sao đã ly dị rồi mà còn mềm lòng cùng anh về nhà, anh nói xem, nếu em không quay lại thì có phải em sẽ không đau lòng nữa không?."
Nút thắt trong lòng được mở ra, Diệp Phồn Tinh muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần e ngại nữa.
Khi đó cô thực sự rất bi thương.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, " Em nghĩ chỉ vì vài câu nói nói lúc giận dỗi của em mà anh không cần em nữa sao? Sao anh lại không biết mình độc đoán đáng sợ như vậy nhỉ?"
"Cho nên lúc nhìn thấy anh vẫn còn tới tìm em em thật sự rất vui." Diệp Phồn Tinh ngọt ngào nhìn anh, biết trong lòng của anh có cô, cũng biết hắn anh tình nguyện bao dung cho mình, cô cảm giác như mình vừa trúng xổ số, " Chồng ơi, sao anh lại tốt với em như vậy kia chứ?"
Diệp Phồn Tinh còn chưa nói hết, liền bị Phó Cảnh Ngộ bế lên, đi ra khỏi thang máy.
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm đi tới hành lang, cô kháng nghị nói: " Anh thả em xuống mau! Không thể như vậy được. Làm gì có chuyện em không đồng ý anh lại cưỡng chế như vậy chứ?"
Cưỡng chế?
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, hiển nhiên không thích từ ngữ này.
Anh mở cửa, thả cô lên giường lớn, nắm tay không ngừng quơ quơ của cô lại, đè lên đỉnh đầu, ánh mắt ngoan cường nhìn cô, Tốt nhất em nên nhanh chóng đồng ý đi, nếu không anh sẽ cưỡng chế thật đấy."
"..." Diệp Phồn Tỉnh câm nín, không biết phải nói gì. Xin hỏi, anh uy hiếp như vậy thì có khác gì cưỡng chế?
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh hư lắm."
Phó Cảnh Ngộ ôm cô vào lòng,hai người dính sát vào nhau, anh dịu dàng hôn lên môi cô, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô đầy tình tứ.
Bầu không khí lập tức trở nên nóng bỏng.
Diệp Phồn Tinh kinh sợ cực kì, ngữ khí cũng mềm nhũn ra, " Anh có thể buông em ra trước hay không?"
" Sao tối hôm qua ở trong điện thoại em mắng anh ghê lắm cơ mà? Giờ em sợ cái gì?" Phó Cảnh Ngộ dù vội muốn chết vẫn ung dung mà nhìn cô.
Tối hôm qua là lần đầu tiên cô nổi giận với anh.
Khi Phó Cảnh Ngộ nghe xong quả thật đã đần mặt ra.
Nhắc lại chuyện tối hôm qua, Diệp Phồn Tinh trầm sắc mặt, " Anh nghĩ rằng em muốn cãi nhau với anh sao? Em gửi địa chỉ cho anh mà anh không thèm để ý, cũng không coi em ra gì. Anh có biết sau khi cãi nhau với anh em khóc luôn rồi không?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, " Anh mới là người bị ăn mắng té tát cơ mà, em khóc cái gì?"
Diệp Phồn Tinh trừng mắt, có chút bất đắc dĩ nói: " Em sợ anh bởi vì em không hiểu chuyện mà không để ý tới em nữa, không cần em nữa. Em hối hận vì sao đã ly dị rồi mà còn mềm lòng cùng anh về nhà, anh nói xem, nếu em không quay lại thì có phải em sẽ không đau lòng nữa không?."
Nút thắt trong lòng được mở ra, Diệp Phồn Tinh muốn nói cái gì thì nói cái đó, không cần e ngại nữa.
Khi đó cô thực sự rất bi thương.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, " Em nghĩ chỉ vì vài câu nói nói lúc giận dỗi của em mà anh không cần em nữa sao? Sao anh lại không biết mình độc đoán đáng sợ như vậy nhỉ?"
"Cho nên lúc nhìn thấy anh vẫn còn tới tìm em em thật sự rất vui." Diệp Phồn Tinh ngọt ngào nhìn anh, biết trong lòng của anh có cô, cũng biết hắn anh tình nguyện bao dung cho mình, cô cảm giác như mình vừa trúng xổ số, " Chồng ơi, sao anh lại tốt với em như vậy kia chứ?"
/1039
|