Cô cẩn thận từng li từng tí ở bên cạnh anh, chỉ sợ mình bất cẩn, sai một ly đi một dặm, nhưng thì ra là mình cả nghĩ quá rồi.
Anh rất khoan dung, cũng rất độ lượng.
Phó Cảnh Ngộ ghét bỏ mà nói: " Có tốt nữa thì cũng có ích gì? Trong lòng em suốt ngày chỉ có mấy tên mặt búng ra sữa mà thôi "
Ông chú này lại nhớ thù cũ rồi.
Lúc gây gổ cô nói cái gì anh đều nhớ rõ ràng từng câu từng chữ.
Diệp Phồn Tinh quẫn bách không biết phải biện minh như thế nào, "Không có đâu, trong lòng em chỉ có anh thôi."
"Ồ, nhưng anh nhớ lúc em mắng anh em không nói như vậy." Phó Cảnh Ngộ nói: "Là ai nói sau này đừng quản chuyện của em nữa? Còn bảo đi tìm tên đàn ông khác?"
"Cái đó..." Diệp Phồn Tinh chột dạ giải thích: " Lúc đó em chỉ nhất thời tức giận, cố ý chọc tức anh thôi. Không phải thật mà."
"Mỗi một câu nói của bà xã anh đều sẽ cho là thật. Cho nên em có biết lúc mà em nói những lời đó trong lòng anh đau đớn bao nhiêu không?" Trong đôi mắt của anh lúc này vô cùng nghiêm túc.
Chẳng qua, biết rõ cô giận lẩy nên mới nói vậy nhưng anh vẫn không nhịn được.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ không thu nợ muộn!
Diệp Phồn Tinh chống tay lên ngực anh, lấy lòng nói: Em biết sai rồi, giờ cho anh hôn một cái đó, được không?"
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, thừa cơ sàm sở, "Cho nên hôm nay em phải cố gắng bồi thường cho anh."
Diệp Phồn Tinh: "..."
Cho nên, nói nửa ngày, anh vẫn sẽ ăn cô ư?
Chỉ là cuối cùng, hai người trò chuyện một hồi, Phó Cảnh Ngộ trừ hôn ra thì không làm cái gì nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh hẹn Mục Triệt ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ cùng đi.
Anh đã giải thích với cô chuyện của anh, hiện tại đương nhiên cũng muốn tới xử lý chuyện của cô và người đàn ông khác.
Trong phòng ăn, Mục Triệt đã tới trước, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đi tới, vội vàng đứng lên nói: "Phó tổng."
Gần đây Mục Triệt cũng mới biết, ông chú trong nhà Diệp Phồn Tinh chính là Phó tổng của Phó thị, cũng là bạn của Cố Khải.
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, trong lòng tràn đầy lo lắng, anh sẽ không làm khó Mục Triệt chứ?
Dù gì thì Mục Triệt cũng là bạn của Diệp Phồn Tinh.
Kết quả, Phó Cảnh Ngộ chỉ bình tĩnh nói: "Không gọi tôi là ông chú già nữa hả?"
"..." Mục Triệt nghe qua liền biết mình xong đời rồi, vị Phó tổng này chắc tới tìm anh ta tính sổ đây mà! Mục Triệt vội vàng bồi cười: "Chỉ đùa thôi mà, Phó tổng đừng để trong lòng! Ngài còn trẻ như vậy, không già chút nào. Có thể cùng ngài ăn cơm, quả thật là là vinh hạnh của tôi."
Anh rất khoan dung, cũng rất độ lượng.
Phó Cảnh Ngộ ghét bỏ mà nói: " Có tốt nữa thì cũng có ích gì? Trong lòng em suốt ngày chỉ có mấy tên mặt búng ra sữa mà thôi "
Ông chú này lại nhớ thù cũ rồi.
Lúc gây gổ cô nói cái gì anh đều nhớ rõ ràng từng câu từng chữ.
Diệp Phồn Tinh quẫn bách không biết phải biện minh như thế nào, "Không có đâu, trong lòng em chỉ có anh thôi."
"Ồ, nhưng anh nhớ lúc em mắng anh em không nói như vậy." Phó Cảnh Ngộ nói: "Là ai nói sau này đừng quản chuyện của em nữa? Còn bảo đi tìm tên đàn ông khác?"
"Cái đó..." Diệp Phồn Tinh chột dạ giải thích: " Lúc đó em chỉ nhất thời tức giận, cố ý chọc tức anh thôi. Không phải thật mà."
"Mỗi một câu nói của bà xã anh đều sẽ cho là thật. Cho nên em có biết lúc mà em nói những lời đó trong lòng anh đau đớn bao nhiêu không?" Trong đôi mắt của anh lúc này vô cùng nghiêm túc.
Chẳng qua, biết rõ cô giận lẩy nên mới nói vậy nhưng anh vẫn không nhịn được.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ không thu nợ muộn!
Diệp Phồn Tinh chống tay lên ngực anh, lấy lòng nói: Em biết sai rồi, giờ cho anh hôn một cái đó, được không?"
Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, thừa cơ sàm sở, "Cho nên hôm nay em phải cố gắng bồi thường cho anh."
Diệp Phồn Tinh: "..."
Cho nên, nói nửa ngày, anh vẫn sẽ ăn cô ư?
Chỉ là cuối cùng, hai người trò chuyện một hồi, Phó Cảnh Ngộ trừ hôn ra thì không làm cái gì nữa.
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Phồn Tinh hẹn Mục Triệt ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ cùng đi.
Anh đã giải thích với cô chuyện của anh, hiện tại đương nhiên cũng muốn tới xử lý chuyện của cô và người đàn ông khác.
Trong phòng ăn, Mục Triệt đã tới trước, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đi tới, vội vàng đứng lên nói: "Phó tổng."
Gần đây Mục Triệt cũng mới biết, ông chú trong nhà Diệp Phồn Tinh chính là Phó tổng của Phó thị, cũng là bạn của Cố Khải.
Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, trong lòng tràn đầy lo lắng, anh sẽ không làm khó Mục Triệt chứ?
Dù gì thì Mục Triệt cũng là bạn của Diệp Phồn Tinh.
Kết quả, Phó Cảnh Ngộ chỉ bình tĩnh nói: "Không gọi tôi là ông chú già nữa hả?"
"..." Mục Triệt nghe qua liền biết mình xong đời rồi, vị Phó tổng này chắc tới tìm anh ta tính sổ đây mà! Mục Triệt vội vàng bồi cười: "Chỉ đùa thôi mà, Phó tổng đừng để trong lòng! Ngài còn trẻ như vậy, không già chút nào. Có thể cùng ngài ăn cơm, quả thật là là vinh hạnh của tôi."
/1039
|