Dáng dấp đẹp trai, lại là người có năng lực, lúc nài cũng làm cho người ta phải kính nể.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Hôm nay tôi mời mọi người tới đây, trừ chuyện sinh nhật ra, còn có một chuyện khác, hy vọng mọi người có thể làm chứng."
"Chuyện gì vậy?" Có vài người hỏi.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: " Tôi yêu một người phụ nữ, yêu cô ấy đã rất lâu rồi, bởi vì bản thân tôi không đủ tốt, cho nên làm cho cô ấy chịu rất nhiều chỉ trích, chịu rất nhiều ủy khuất..."
Nghe đến đó, người phía dưới đều bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Diệp Phồn Tinh đánh Triệu Gia Kỳ.
Trời ạ!
Đây không phải muốn cho Triệu Gia Kỳ danh phận đấy chứ?
Thì ra Phó Cảnh Ngộ yêu Triệu Gia Kỳ thật!
Khó trách vừa rồi Diệp Phồn Tinh kích động như vậy, lại dám động thủ trước mặt mọi người.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trên đó, vị trí của anh không thấy được Diệp Phồn Tinh, chỉ có thể nhìn cả đám người phía dưới.
Nhưng anh biết, cô vẫn đang nghe anh nói.
Anh ôn nhu nói tiếp: "Lúc trước tôi không tin có tình yêu, cảm thấy hôn nhân chỉ hình thức, tin tưởng có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. Công việc bận rộn, ai có thời gian nói chuyện yêu đương đúng không? Đến một tuổi nào đó thì tùy tiện tìm một người để chung sống qua ngày, cho nên tôi cũng từng có vị hôn thê, mọi người cũng đều biết tên của người đó, chính là Tô Lâm Hoan."
Nghe thấy cái tên này, mọi người xôn xao, người nào mà không biết chứ!
Hai vợ chồng nhà họ Tô đứng chung một chỗ, nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nhắc tới tên con gái mình, cảm giác rất là xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi đã từng cho là, mình và Tô Lâm Hoan sẽ sống hết đời, nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, nếu như không phải tôi bị thương, thì cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không biết, vị hôn thê này, trong lúc cuộc sống của tôi gian nan nhất đã bỏ tôi mà đi. Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, lý do cô ta đưa ra. Chẳng qua là... Người nhà của tôi vì chuyện này mà chịu tổn thương sâu đậm. Thậm chí ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình."
Phó Cảnh Ngộ nói: "Hôm nay tôi mời mọi người tới đây, trừ chuyện sinh nhật ra, còn có một chuyện khác, hy vọng mọi người có thể làm chứng."
"Chuyện gì vậy?" Có vài người hỏi.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: " Tôi yêu một người phụ nữ, yêu cô ấy đã rất lâu rồi, bởi vì bản thân tôi không đủ tốt, cho nên làm cho cô ấy chịu rất nhiều chỉ trích, chịu rất nhiều ủy khuất..."
Nghe đến đó, người phía dưới đều bắt đầu hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi Diệp Phồn Tinh đánh Triệu Gia Kỳ.
Trời ạ!
Đây không phải muốn cho Triệu Gia Kỳ danh phận đấy chứ?
Thì ra Phó Cảnh Ngộ yêu Triệu Gia Kỳ thật!
Khó trách vừa rồi Diệp Phồn Tinh kích động như vậy, lại dám động thủ trước mặt mọi người.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trên đó, vị trí của anh không thấy được Diệp Phồn Tinh, chỉ có thể nhìn cả đám người phía dưới.
Nhưng anh biết, cô vẫn đang nghe anh nói.
Anh ôn nhu nói tiếp: "Lúc trước tôi không tin có tình yêu, cảm thấy hôn nhân chỉ hình thức, tin tưởng có rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. Công việc bận rộn, ai có thời gian nói chuyện yêu đương đúng không? Đến một tuổi nào đó thì tùy tiện tìm một người để chung sống qua ngày, cho nên tôi cũng từng có vị hôn thê, mọi người cũng đều biết tên của người đó, chính là Tô Lâm Hoan."
Nghe thấy cái tên này, mọi người xôn xao, người nào mà không biết chứ!
Hai vợ chồng nhà họ Tô đứng chung một chỗ, nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nhắc tới tên con gái mình, cảm giác rất là xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Tôi đã từng cho là, mình và Tô Lâm Hoan sẽ sống hết đời, nếu như không phải có chuyện ngoài ý muốn đó xảy ra, nếu như không phải tôi bị thương, thì cho tới bây giờ tôi cũng sẽ không biết, vị hôn thê này, trong lúc cuộc sống của tôi gian nan nhất đã bỏ tôi mà đi. Khi đó chúng tôi còn chưa kết hôn, lý do cô ta đưa ra. Chẳng qua là... Người nhà của tôi vì chuyện này mà chịu tổn thương sâu đậm. Thậm chí ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình."
/1039
|