Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng chứng kiến Phó Cảnh Ngộ nói nói nhiều như vậy, từ trước đến giờ anh luôn kiệm lời, nhưng hôm nay lại nói rất dài, làm cho người ta phải xúc động.
Nhớ tới Tô Lâm Hoan, càng cảm thấy người phụ nữ kia đáng hận tới cực điểm, hận không thể phỉ nhổ cho cô ta chết chìm trong nước bọt.
Phó Cảnh Ngộ lại nói tiếp: "Có một thời gian tôi cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có một màu xám xịt, tôi biết có rất nhiều người đang đứng ở đây, khi biết tôi là kẻ tàn phế đã từng xem thường và giễu cợt tôi. Con Người luôn là như vậy, thích xem bất hạnh rơi vào người khác..."
Nghe Phó Cảnh Ngộ, một bộ phận người nào đó phải xấu hổ cúi đầu.
Quả thực, Phó Cảnh Ngộ vẫn luôn là Phó Gia kiêu ngạo, kể từ khi biết anh xảy ra chuyện, mọi người đều có một loại tâm tính chế giễu.
Liền ban đầu ở trong hôn lễ, cũng không ít người chê cười anh.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Nhưng chính trong lúc cuộc sống của tôi tuyệt vọng nhất, tôi đã gặp được người con gái tôi yêu nhất cuộc đời này, hẳn mọi người cũng từng nghe qua tên của cô ấy, người phụ nữ mà tôi yêu - Diệp Phồn Tinh."
Diệp Phồn Tinh đứng ở trong đám người, nhìn Phó Cảnh Ngộ, dừng một chút, không nghĩ tới tự nhiên anh lại nhắc đến tên cô, trong nháy mắt có một loại cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Lúc Nhắc tới cô, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, xưa nay chưa từng ôn nhu đến vậy.
Anh nói: " Cô ấy là ánh sao duy nhất chiếu sáng cho cuộc đời u ám của tôi khi nó đang dưới đáy vực tuyệt vọng. Ban đầu kết hôn với cô ấy tôi còn ngồi trên xe lăn, vì thế, tôi đã làm cho cô ấy phái chịu không ít chỉ trích. Có người nói cô ấy là vì tiền mới lấy một người tàn phế như tôi. Cũng có người nói, cô ấy chẳng qua chỉ là thế thân của Tô Lâm Hoan. Sau khi tôi đứng dậy được, mọi người còn nói tồi tệ hơn, nói cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, không xứng với tôi, nói một ngày nào đó tôi sẽ vứt bỏ cô ấy..."
Nhớ tới Tô Lâm Hoan, càng cảm thấy người phụ nữ kia đáng hận tới cực điểm, hận không thể phỉ nhổ cho cô ta chết chìm trong nước bọt.
Phó Cảnh Ngộ lại nói tiếp: "Có một thời gian tôi cảm thấy cuộc sống của mình chỉ có một màu xám xịt, tôi biết có rất nhiều người đang đứng ở đây, khi biết tôi là kẻ tàn phế đã từng xem thường và giễu cợt tôi. Con Người luôn là như vậy, thích xem bất hạnh rơi vào người khác..."
Nghe Phó Cảnh Ngộ, một bộ phận người nào đó phải xấu hổ cúi đầu.
Quả thực, Phó Cảnh Ngộ vẫn luôn là Phó Gia kiêu ngạo, kể từ khi biết anh xảy ra chuyện, mọi người đều có một loại tâm tính chế giễu.
Liền ban đầu ở trong hôn lễ, cũng không ít người chê cười anh.
Phó Cảnh Ngộ cười nói: "Nhưng chính trong lúc cuộc sống của tôi tuyệt vọng nhất, tôi đã gặp được người con gái tôi yêu nhất cuộc đời này, hẳn mọi người cũng từng nghe qua tên của cô ấy, người phụ nữ mà tôi yêu - Diệp Phồn Tinh."
Diệp Phồn Tinh đứng ở trong đám người, nhìn Phó Cảnh Ngộ, dừng một chút, không nghĩ tới tự nhiên anh lại nhắc đến tên cô, trong nháy mắt có một loại cảm giác sống mũi cay cay, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Lúc Nhắc tới cô, ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, xưa nay chưa từng ôn nhu đến vậy.
Anh nói: " Cô ấy là ánh sao duy nhất chiếu sáng cho cuộc đời u ám của tôi khi nó đang dưới đáy vực tuyệt vọng. Ban đầu kết hôn với cô ấy tôi còn ngồi trên xe lăn, vì thế, tôi đã làm cho cô ấy phái chịu không ít chỉ trích. Có người nói cô ấy là vì tiền mới lấy một người tàn phế như tôi. Cũng có người nói, cô ấy chẳng qua chỉ là thế thân của Tô Lâm Hoan. Sau khi tôi đứng dậy được, mọi người còn nói tồi tệ hơn, nói cô ấy chỉ là một cô gái quê mùa, không xứng với tôi, nói một ngày nào đó tôi sẽ vứt bỏ cô ấy..."
/1039
|