Lửng mật
Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, chậm rãi mở mắt.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, tay anh đặt ở hông của cô, nhắm mắt ngủ.
Tư thế của cô có chút thê thảm, không giống Phó Cảnh Ngộ im lặng nằm bên cạnh.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy mỗi lần nhìn thấy tư thế ngủ của chồng mình rồi mình lại bản thân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng động động, rút chân từ trên người anh xuống rồi mới an tâm quan sát anh.
Phó Cảnh Ngộ ngủ một hồi lâu mới tỉnh, anh nhìn cô ngái ngủ, hỏi "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh nói: " Sao tối qua anh về mà không đánh thức em?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, giả vờ nghiêm túc trả lời, " Gọi rồi mà em có chịu dậy đâu, đâu phải em không biết khi ngủ có sét đánh bên tại em cũng không biết."
"..." Diệp Phồn Tinh tràn đầy hoài nghi, " Em đâu có ngủ say như chết như vậy? Anh đừng có nói quá nữa!"
Thấy cô không tin lời mình nói, Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, trêu chọc.
Anh hỏi: "Cố Vũ Trạch đi rồi hả?"
"Vâng, chiều hôm qua đi rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Sớm biết anh về em đã giữ chân cậu ta, để cho anh về dậy cho cậu ta một bài học."
Oán hận của Diệp Phồn Tinh đối với Cố Vũ Trạch không phải là bình thường.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô nhóc đanh đá nhà mình, " Em hận nó đến như vậy cơ à?"
" Không phải cậu ta rất đáng hận à." Diệp Phồn Tinh ôm lấy ông xã nhà mình, nịnh nọt, " Cố Vũ Trạch căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu một người, ích kỷ như vậy, còn muốn tới quấy rối. Không giống chồng em, tốt với em như vậy, mua cho em biết bao nhiêu đồ ăn ngon, lại còn yêu em."
Nhớ like và bỏ phiếu cho mật nhé!
Diệp Phồn Tinh bị Phó Cảnh Ngộ ôm vào trong ngực, chậm rãi mở mắt.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, tay anh đặt ở hông của cô, nhắm mắt ngủ.
Tư thế của cô có chút thê thảm, không giống Phó Cảnh Ngộ im lặng nằm bên cạnh.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy mỗi lần nhìn thấy tư thế ngủ của chồng mình rồi mình lại bản thân lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô nhẹ nhàng động động, rút chân từ trên người anh xuống rồi mới an tâm quan sát anh.
Phó Cảnh Ngộ ngủ một hồi lâu mới tỉnh, anh nhìn cô ngái ngủ, hỏi "Tỉnh rồi à?"
Diệp Phồn Tinh nói: " Sao tối qua anh về mà không đánh thức em?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, giả vờ nghiêm túc trả lời, " Gọi rồi mà em có chịu dậy đâu, đâu phải em không biết khi ngủ có sét đánh bên tại em cũng không biết."
"..." Diệp Phồn Tinh tràn đầy hoài nghi, " Em đâu có ngủ say như chết như vậy? Anh đừng có nói quá nữa!"
Thấy cô không tin lời mình nói, Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, trêu chọc.
Anh hỏi: "Cố Vũ Trạch đi rồi hả?"
"Vâng, chiều hôm qua đi rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Sớm biết anh về em đã giữ chân cậu ta, để cho anh về dậy cho cậu ta một bài học."
Oán hận của Diệp Phồn Tinh đối với Cố Vũ Trạch không phải là bình thường.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô nhóc đanh đá nhà mình, " Em hận nó đến như vậy cơ à?"
" Không phải cậu ta rất đáng hận à." Diệp Phồn Tinh ôm lấy ông xã nhà mình, nịnh nọt, " Cố Vũ Trạch căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu một người, ích kỷ như vậy, còn muốn tới quấy rối. Không giống chồng em, tốt với em như vậy, mua cho em biết bao nhiêu đồ ăn ngon, lại còn yêu em."
Nhớ like và bỏ phiếu cho mật nhé!
/1829
|