Chương 18: Anh giấu cô ấy ở đâu?
Chiếc xe dừng trong bãi đậu xe của một quán cơm và cũng không mở ra. Ôn Cận Thần ngồi taxi, dặn dò tài xế lái về phía trước. Trên đường đi anh quan sát xung quanh tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy rồi vội vàng gọi điện thoại cho Phương Tử Mạch.
“Tư Nhã bị bắt đi rồi, đường Nhân Dân, một chiếc xe van màu xám bạc. Cậu mau điều tra camera trên đường đấy đi” Giọng của Ôn Cận Thần rất gấp gáp.
“Tôi sẽ điều tra ngay, cậu đừng lo lắng” Phương Tử Mạch không dám thờ ơ dù chỉ một giây.
“Đừng cúp máy” Ôn Cận Thần dặn dò: “Có tin gì thì cứ nói”
Chỗ rẽ trên đường Nhân Dân rất nhiều, hơn nữa còn là đường hai chiều nên có thể đổi đường bất cứ lúc nào. Trong phút chốc rất khó để tìm được vị trí chính xác của xe van.
Ôn Cận Thần chỉ có thể không ngừng thúc giục trong điện thoại: “Tìm thấy chưa? Tử Mạch, rốt cuộc cậu tìm thấy chưa?”
“Tôi đã phái người cố gắng hết sức để tìm rồi” Phương Tử Mạch nói nhanh: “Tôi cũng đang trên đường đến, cậu đừng lo lắng, Tư Nhã không sao đâu”
“Cô ấy sẽ sợ” Ôn Cận Thần nắm chặt tay thành hình nắm đấm, đôi mắt lóe lên cảm giác bất lực sâu sắc: “Tôi không nên lừa gạt cô ấy. Chắc chắn cô ấy tưởng người đó là chồng mình nên sẽ hoảng sợ”
“Thần” Phương Tử Mạch nói khẽ: “Cậu phải bình tĩnh”
“Tìm thấy rồi” Anh ta vội vàng kêu lên: “Bây giờ xe van đang đi vào đường rẽ của tầng hầm. Tốc độ xe là 120, cảnh sát đã điều động rồi. Cậu ở rất gần chỗ đó, đi nhanh hơn đi! Chú ý an toàn, biết…”
Phương Tử Mạch còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên tiếng bận.
Bao nhiêu năm rồi?
Anh ta chưa nhìn thấy Ôn Cận Thần lo lắng cho một người phụ nữ như vậy.
Bọn họ biết mục đích Ôn Cận Thần muốn cưới Nguyên Tư Nhã, cho nên mới lười tham gia tiệc cưới, không đưa tiền mừng.
Nhưng điều kỳ lạ là lúc Ôn Cận Thần gặp mặt bọn họ sau hôn lễ không được bao lâu, anh mở miệng ngậm miệng đều là tiểu bảo bối nhỏ của mình. Điều đó nghiễm nhiên chính là trạng thái rơi vào lưới tình của người đàn ông chưa từng yêu đương.
Bọn họ không tin, tưởng rằng anh chỉ đang kìm nén tình cảm quá lâu nên muốn phát tiết.
Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, Phương Tử Mạch bắt đầu nghi ngờ.
Nguyên Tư Nhã?
Trước kia anh ta cũng từ nghe qua người phụ nữ này. Cô ấy làm việc đàng hoàng phép tắc, còn hơi kiêu ngạo, không giống mẫu người sẽ thu hút Ôn Cận Thần.
Quá chán nản vì tài xế taxi đi quá chậm, Ôn Cận Thần vứt hết tất cả tiền trong ví cho ông ta, tức giận nói: “Cút xuống!”
“Thưa… Thưa anh, xe này là của công ty…”
“Cút!”
Khi người tài xế nhìn thấy dáng vẻ hung dữ phẫn nộ ấy thì dừng xe lại ven đường và đi xuống. Ông ta còn chưa kịp quay người đi thì chiếc xe đã phóng đi.
Ôn Cận Thần đạp cần ga xuống thấp nhất, đi lách qua xe, bóng dáng của xe van dần dần hiện rõ trước mắt anh.
Anh cố gắng kìm chế mình không tưởng tượng trong xe đó sẽ xảy ra chuyện gì, anh cần phải giữ vững sự tỉnh táo thì mới có thể cứu nha đầu đó ra.
Khi lái xe đến gần chiếc xe van, anh đâm vào chiếc xe ấy, sau đó ép nó dừng ở bên lề đường.
Chiếc xe đi về phía trước một mét, anh lao xuóng xe, tiện tay cầm một vật cứng trong chiếc vali ở ghế sau rồi đập vào cửa sổ thủy tinh của chiếc xe van.
Tài xế đã sợ đến mức tay không còn sức lực gì, anh ta bị Ôn Cận Thần lôi ra ngã nhoài xuống đất.
Ôn Cận Thần lại kéo cửa phía sau, ánh mắt quan sát cẩn thận một lượt. Không thấy Nguyên Nguyệt Nguyệt mà chỉ nhìn thấy một người đàn ông đang run lẩy bẩy, ôm đầu không ngừng xin tha thứ.
Lẽ nào không phải là xe này?
Anh liếc về vết máu trên xe, kéo người đàn ông đó ra rồi tức giận nói: “Cô ấy đâu rồi? Anh giấu cô ấy ở đâu?”
/3142
|