Chương 19: Trước đó không thích, sau này cũng không thích.
“Đừng đánh tôi! Tôi nói, tôi nói” Người đàn ông đó vội vàng hét lên: “Khi ở trên đường cô ấy liều mạnh chống cự nên phần đầu đập vào cửa sổ. Tôi sợ xảy ra chuyện lớn nên tay chân luống cuống, cô ấy nhân lúc hỗn loạn mà mở cửa xe… chạy… chạy đi rồi”
Gương mặt khôi ngô của Ôn Cận Thần trở nên hung ác. Anh lấy cây gậy đập lên đầu người đàn ông đó khiến đầu anh ta chảy đầy máu tươi.
Chạy đi rồi?
Trên đường đuổi theo sao anh không nhìn thấy?
Chẳng lẽ… cô ấy…
Xe cảnh sát chạy đến với tốc độ nhanh nhất, họ biết được thiếu phu nhân của nhà họ Ôn bị bắt cóc nên ngay cả cục trưởng cũng bị kinh động.
Ôn Cận Thần không để ý đến lời xin lỗi dè dặt của họ, anh lái xe lại quay trở lại đi tìm kiếm khắp nơi.
Không được xảy ra chuyện!
Cô ấy nhất định không được xảy ra chuyện!
Trên vỉa hè, Nguyên Nguyệt Nguyệt cất bước chân, cố gắng đi từng bước lên phía trước.
Ôn Cận Thần hốt hoảng như tê dại, trong đôi mắt diều hâu lạnh lùng đột nhiên xuất hiện bóng dáng nhỏ bé của cô. Anh lập tức đạp thắng gấp, xuống xe chạy đến trước mặt cô.
Anh mở miệng không không nói ra chữ nào.
Lúc này cô thật nhếch nhác, trên trán còn có vết máu, gương mặt đầy bụi bẩn, quần áo cũng bẩn, bị kéo đến hỏng. Nhưng đôi mắt của cô vẫn rất trong veo, không hề có dục vọng nào.
Khi thấy anh, cô bước lớn lên phía trước vài bước. Cô cố nén cơn đau nơi đầu gối, tức giận hỏi: “Chú đi đâu vậy? Chú đã đi đâu vậy? Chú có biết vừa nãy tôi bị người xấu bắt đi không?”
Cô uất ức nhưng không khóc, cho dù cơ thể đã đau như xương thịt dã ra cô cũng không khóc.
Cô chưa từng sợ vết thương ở bên ngoài, cô chỉ sợ vết thương trong lòng.
“Nhưng tôi đã tự cứu lấy mình rồi” Cô nhếch môi cười, miễn cưỡng đắc ý: “Còn đá thằng nhỏ của tên đàn ông đó. Tôi rất lợi hại đúng không?”
“Cô điên rồi sao?” Anh kéo cô vào lòng, khóe mắt đỏ ửng: “Tốc độ xe là hơn 100 cây mà cô còn nhảy xuống như vậy sao? Đầu thì chảy máu, sao cô không gọi điện cho xe cấp cứu? Ngã bị thương không? Đi đường có đau lắm không? Tôi xin lỗi… Tôi xin lỗi… là tôi không tốt…”
Sự bất an tràn ra mãnh liệt từ trên người anh, hai cánh tay anh càng siết chặt hơn như trói buộc cô lại. Anh không muốn lộ ra sự hoảng loạn với người ngoài.
“Chú à” Cô liếm đôi môi khô khốc rồi nói: “Tôi không muốn đi bệnh viện, cứ mua chút thuốc rồi tự băng bó là được rôi. Tôi đang khát quá, rất muốn uống nước”
Cô kêu gào cứu mạng đến nỗi cổ họng muốn bốc cháy, nhưng không có ai đến cứu cô.
“Sao có thể không đến bệnh viện được?” Anh vừa mới nhìn thấy cô, mỗi bước đi của cô đều vô cùng vất vả.
Hơn nữa, vết máu ở trên xe cũng là của cô.
“Tôi không đi bệnh viện” Cô cố chấp lên tiếng: “Mẹ tôi đã chết ở bệnh viện,tất cả chuyện xấu đều bắt đầu ở bệnh viện. Tôi không muốn đi bệnh viện, chú à, tôi không đi bệnh viện, tôi sợ nơi đó”
Cô không thích thành phố này, trước kia không thích, bây giờ không biết, sau này cũng sẽ không thích.
Cô chỉ muốn sớm trở về thành phố Z, sống cuộc sống hạnh phúc mà cô chỉ vẻn vẹn thiếu tiền.
“Được, không đi” Ôn Cận Thần đồng ý: “Nhưng vết thương trên người cũng phải kiểm tra, tôi đưa cô về nhà trước”
Lúc này Phương Tử Mạch đã lái xe đến. Thấy vẻ nhếch nhác của Nguyên Nguyệt Nguyệt nhưng trên môi cô vẫn giương đường cong, anh ta không khỏi giật mình.
Nụ cười của người phụ nữ này thật sự rất đẹp.
Chắc chắn Ôn Cận Thần đã bị nụ cười này thu hút.
“Mau lên xe đi, đến bệnh viện trước” Phương Tử Mạch đề nghị.
“Không đi bệnh viện” Giọng nói của Ôn Cận Thần không thể nghe ra bất cứ cảm xúc gì: “Đi về biệt thự Tịnh Viên”
“Bị thương như vậy rồi, sao lại không đi…”
“Cậu lái xe đi” Ba chữ của Ôn Cận Thần chặn lại lời nói của Phương Tử Nguyệt. Anh chạy đến quán tạp hóa nhỏ gần đó mua chai nước rồi lên xe.
Ôn Cận Thần biết sự qua đời của mẹ đã để lại cái bóng đen rất lớn trong lòng tiểu nha đầu này.
Cho nên cô có thể dũng cảm phá hôn lễ, cũng có thể liều mạng vật lộn với kẻ xấu. Nhưng cô không dám đi bệnh viện và cũng sợ cảnh hỏa táng.
Cô càng lạc quan hiểu chuyện như vậy, anh càng mắc nợ cô.
Anh tìm cô đến nhưng lại không thể bảo vệ cô cho tốt. Anh ném cô ở đó một mình cho nên cô mới bị người ta bắt đi, mới bị thương.
Trong lòng cô rất tức giận.
Cho nên vừa nhìn thấy an cô đã hỏi anh đi đâu đầu tiên.
Phương Tử Mạch nhìn vẻ mặt của Ôn Cận Thần qua tấm gương chiếu hậu, không có biểu cảm gì, ngay cả đôi mắt đen nhánh cũng yên lặng không hề rung động như cái hồ sâu.
Mà Ôn Cận Thần như vậy lại là kinh khủng nhất…
/3142
|