“Quá mỏng, Thái Đấu, rốt cuộc ngươi có làm không?”
“Tự ngươi làm đi.” Thái Đấu khó chịu, quăng chày cán bột xuống đất.
“Ngươi không thấy ta cũng đang làm sao?” Hai tay Tân Thiểu Mẫn gói sủi cảo rất nhanh: “Nhanh lên, không có da sủi cảo rồi.”
Thái Đấu cầm lấy chày cán bột lần nữa, ánh mắt hung ác trừng Tân Thiểu Mẫn: “Thiểu Mẫn, ta cảm thấy gần đây thái độ của ngươi đối với ta càng ngày càng kém.” Hắn tốt xấu gì cũng là Hiệu úy ngũ phẩm, vài ngày trước hắn phải chăm sóc còn chưa tính, hiện giờ tự nhiên còn phải làm tạp dịch ngự thiện, muốn hắn nuốt cục tức này thế nào đây? Càng như vậy, hắn tự nhiên càng cảm thấy ghét bỏ hắn!
“Thái Đấu, thật xin lỗi, ta chỉ muốn làm chút đồ khác lạ cho Hoàng thượng thôi.” Nghĩ đến một lát có thể nhấm nháp sủi cảo lâu rồi chưa được ăn, nàng không khỏi thấp thỏm nóng nảy, vội vàng thúc giục.
Vừa nhắc tới Hoàng thượng, Thái Đấu dù không muốn cũng chỉ có thể tiếp tục cán da sủi cảo: “Ta chưa từng làm qua việc bếp núc, động tác dĩ nhiên là chậm rồi, ngươi đừng thúc giục ta nữa.”
“Được rồi, thật xin lỗi.” Cầm da sủi cảo vừa cán xong, nàng quay đầu nhìn Thành Hâm đang ra sức nhào bột, đi đến bên cạnh chỉ điểm: “Thành Hâm, nhào phải kỹ, trước cắt ra một cái, sau đó tạo thành sợi, lại cái thành khối nhỏ, như vậy động tác của Thái Đấu có thể nhanh hơn một chút.”
Thành Hâm nhìn bột, sau đó giương mắt trừng nàng: “Ta thấy ngươi như tổng quản Ngự thiện phòng, chỉ huy cũng không tệ, ngươi có muốn tự mình thử một chút không?”
Tân Thiếu Mẫn lập tức thu mình nhỏ lại, trốn vào một bên: “Ngươi cũng biết ta chỉ được cái miệng thôi.” Phải biết rằng muốn nói một miệng cũng không phải chuyện đơn giản, phải nhấm nháp qua vô số đồ ăn ngon, nghiên cứu ra, không phải mỗi người đều làm được.
Nàng sẽ có vài chiêu như vậy, thịt nưỡng và bánh sủi cảo, cái khác... Hắc, liền tính nàng có tâm nghiên cứu cũng không có cách nào làm. Nếu chỉ nướng, có vài món không giống vị bọn họ nếm qua, cho nên vẫn là nhận mệnh đừng để nàng chạm vào bếp nấu.
Thành Hâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thật hoài nghi, rốt cuộc là ngươi muốn ăn hay là Hoàng thượng muốn ăn.” Căn bản là lấy lông gà làm lệnh tiễn, vô sỉ tới cực điểm.
Đương nhiên là Hoàng thượng muốn ăn, ta chỉ có thể ăn cháo.” Nàng thật đáng thương, bữa ăn đều là cháo, có trời mới biết nàng vừa nhìn đến cháo là bắt đầu buồn nôn rồi. Dạ dày của nàng tha thiết nói với nàng, khẩn cấp muốn ăn đồ ăn khác ngoài cháo.
“Thịt nướng lần trước, ta thấy ngươi ăn vụng hai miếng thịt của Hoàng thượng.” Thái Đấu vừa cán da sủi cảo vừa nói.
Tân Thiểu mẫn liếc mắt trừng hắn, miệng không tiếng động mỉm cười. Thật sự là chim nói bừa , thấy thì thấy, có cần phải nói ra không?
“Ta đã biết, nàng đại khái là ăn không đủ no, đêm này ta sẽ chuẩn bị một chén cháo đặc lớn để nàng ăn tới no.” Thành Hâm cười hí mắt, nhìn sắc mặt tái xanh của nàng, tâm địa tốt trấn an nàng: “Đừng lo lắng, phòng bếp này cái gì cũng không có, chỉ có gạo là nhiều nhất, ta có thể nấu một thùng lớn.”
Sắc mặt Tân Thiểu Mẫn xanh mét, một thùng cháo lớn... Nàng phải nghĩ biện pháp làm đồ ăn khác, bằng không cứ ăn như vậy, nàng thật sự sẽ ăn vào rồi nôn ra mất! Trời mới biết, tuy nàng không khén chọn đồ ăn, nhưng vấn đề là nàng không thích ăn cháo nhất, hơn nữa còn có trình độ của Thành Hâm, tuy là cháo cũng đa dạng, nhưng nàng đã sớm tuyệt thực kháng nghị rồi.
“Đang nói chuyện gì?”
Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Hạ Hầu Hoan, Tân Thiểu Mẫn không nói hai lời, quay đầu làm tiểu nhân: “Đại ca, bọn họ đều khi dễ ta, ta thật đáng thương.” Nàng đáng thương tội nghiệp nhào vào trong lòng hắn.
Chúc Bình An đi theo phía sau Hạ Hầu Hoan, khóe mắt run rẩy nghiêm trọng, rất muốn đẩy nàng ra khỏi người Hạ Hầu Hoan, nhưng hắn không thể, bởi vì Hạ Hầu Hoan đã ôm nàng vào trong ngực.
Yêu nghiệt thái giám này, càng lúc càng có thủ đoạn yêu nghiệt, nhưng lại làm đầu óc Hoàng thượng choáng váng, nếu không phải niệm tình ngày đó hắn (Tân Thiểu Mẫn) thử độc thay Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng bị trúng độc, hắn (Chúc Bình An) đã sớm tìm cách đuổi hắn (Tân Thiểu Mẫn) đến chân trời góc bể rồi... Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hắn (Chúc Bình An) không thể làm ra chuyện khiến Hoàng thượng không vui, cho nên, hắn chỉ có thể nhịn tùy theo yêu nghiệt lỗ mãng này.
Hạ Hầu Hoan thỏa mãn với nàng, gạt bỏ Thành Hâm ở một bên, ôm nhẹ nàng hỏi: “Như thế nào?”
“Thành Hâm không cho ta ăn nước sủi cảo.” Nàng muốn ăn đồ ăn ngoài cháo, cái gì cũng được!
Hạ Hầu Hoan bị vẻ mặt ai oán của nàng chọc cười, nàng không khỏi hoài nghi, vì sao gần đây mỗi lần đại ca nhìn thấy bọn họ đều cười vui vẻ như vậy... Nàng là tố khổ nha, có gì hay để cười sao?
“Đừng tức giận, ngươi muốn hạt dẻ, ta bảo Bình An mang đến đây.” Hạ Hầu Hoan liếc mắt ra hiệu, Chúc Bình An lập tức đặt một bao hạt dẻ lên trên lò.
“Hạt dẻ!” A, mùa thu ăn hạt dẻ, là đồ ăn ngon đó! Nàng không nói hai lời, lôi kéo Hạ Hầu Hoan đến trước bếp: “Đại ca, ngươi biết không, hạt dẻ này có một cách làm đặc biệt, đổ vào chảo lớn, thêm cát rang cùng, hương vị rất mê người.”
“Chưa từng nghe qua cách làm này.” Chúc Bình
“Tự ngươi làm đi.” Thái Đấu khó chịu, quăng chày cán bột xuống đất.
“Ngươi không thấy ta cũng đang làm sao?” Hai tay Tân Thiểu Mẫn gói sủi cảo rất nhanh: “Nhanh lên, không có da sủi cảo rồi.”
Thái Đấu cầm lấy chày cán bột lần nữa, ánh mắt hung ác trừng Tân Thiểu Mẫn: “Thiểu Mẫn, ta cảm thấy gần đây thái độ của ngươi đối với ta càng ngày càng kém.” Hắn tốt xấu gì cũng là Hiệu úy ngũ phẩm, vài ngày trước hắn phải chăm sóc còn chưa tính, hiện giờ tự nhiên còn phải làm tạp dịch ngự thiện, muốn hắn nuốt cục tức này thế nào đây? Càng như vậy, hắn tự nhiên càng cảm thấy ghét bỏ hắn!
“Thái Đấu, thật xin lỗi, ta chỉ muốn làm chút đồ khác lạ cho Hoàng thượng thôi.” Nghĩ đến một lát có thể nhấm nháp sủi cảo lâu rồi chưa được ăn, nàng không khỏi thấp thỏm nóng nảy, vội vàng thúc giục.
Vừa nhắc tới Hoàng thượng, Thái Đấu dù không muốn cũng chỉ có thể tiếp tục cán da sủi cảo: “Ta chưa từng làm qua việc bếp núc, động tác dĩ nhiên là chậm rồi, ngươi đừng thúc giục ta nữa.”
“Được rồi, thật xin lỗi.” Cầm da sủi cảo vừa cán xong, nàng quay đầu nhìn Thành Hâm đang ra sức nhào bột, đi đến bên cạnh chỉ điểm: “Thành Hâm, nhào phải kỹ, trước cắt ra một cái, sau đó tạo thành sợi, lại cái thành khối nhỏ, như vậy động tác của Thái Đấu có thể nhanh hơn một chút.”
Thành Hâm nhìn bột, sau đó giương mắt trừng nàng: “Ta thấy ngươi như tổng quản Ngự thiện phòng, chỉ huy cũng không tệ, ngươi có muốn tự mình thử một chút không?”
Tân Thiếu Mẫn lập tức thu mình nhỏ lại, trốn vào một bên: “Ngươi cũng biết ta chỉ được cái miệng thôi.” Phải biết rằng muốn nói một miệng cũng không phải chuyện đơn giản, phải nhấm nháp qua vô số đồ ăn ngon, nghiên cứu ra, không phải mỗi người đều làm được.
Nàng sẽ có vài chiêu như vậy, thịt nưỡng và bánh sủi cảo, cái khác... Hắc, liền tính nàng có tâm nghiên cứu cũng không có cách nào làm. Nếu chỉ nướng, có vài món không giống vị bọn họ nếm qua, cho nên vẫn là nhận mệnh đừng để nàng chạm vào bếp nấu.
Thành Hâm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thật hoài nghi, rốt cuộc là ngươi muốn ăn hay là Hoàng thượng muốn ăn.” Căn bản là lấy lông gà làm lệnh tiễn, vô sỉ tới cực điểm.
Đương nhiên là Hoàng thượng muốn ăn, ta chỉ có thể ăn cháo.” Nàng thật đáng thương, bữa ăn đều là cháo, có trời mới biết nàng vừa nhìn đến cháo là bắt đầu buồn nôn rồi. Dạ dày của nàng tha thiết nói với nàng, khẩn cấp muốn ăn đồ ăn khác ngoài cháo.
“Thịt nướng lần trước, ta thấy ngươi ăn vụng hai miếng thịt của Hoàng thượng.” Thái Đấu vừa cán da sủi cảo vừa nói.
Tân Thiểu mẫn liếc mắt trừng hắn, miệng không tiếng động mỉm cười. Thật sự là chim nói bừa , thấy thì thấy, có cần phải nói ra không?
“Ta đã biết, nàng đại khái là ăn không đủ no, đêm này ta sẽ chuẩn bị một chén cháo đặc lớn để nàng ăn tới no.” Thành Hâm cười hí mắt, nhìn sắc mặt tái xanh của nàng, tâm địa tốt trấn an nàng: “Đừng lo lắng, phòng bếp này cái gì cũng không có, chỉ có gạo là nhiều nhất, ta có thể nấu một thùng lớn.”
Sắc mặt Tân Thiểu Mẫn xanh mét, một thùng cháo lớn... Nàng phải nghĩ biện pháp làm đồ ăn khác, bằng không cứ ăn như vậy, nàng thật sự sẽ ăn vào rồi nôn ra mất! Trời mới biết, tuy nàng không khén chọn đồ ăn, nhưng vấn đề là nàng không thích ăn cháo nhất, hơn nữa còn có trình độ của Thành Hâm, tuy là cháo cũng đa dạng, nhưng nàng đã sớm tuyệt thực kháng nghị rồi.
“Đang nói chuyện gì?”
Phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng của Hạ Hầu Hoan, Tân Thiểu Mẫn không nói hai lời, quay đầu làm tiểu nhân: “Đại ca, bọn họ đều khi dễ ta, ta thật đáng thương.” Nàng đáng thương tội nghiệp nhào vào trong lòng hắn.
Chúc Bình An đi theo phía sau Hạ Hầu Hoan, khóe mắt run rẩy nghiêm trọng, rất muốn đẩy nàng ra khỏi người Hạ Hầu Hoan, nhưng hắn không thể, bởi vì Hạ Hầu Hoan đã ôm nàng vào trong ngực.
Yêu nghiệt thái giám này, càng lúc càng có thủ đoạn yêu nghiệt, nhưng lại làm đầu óc Hoàng thượng choáng váng, nếu không phải niệm tình ngày đó hắn (Tân Thiểu Mẫn) thử độc thay Hoàng thượng, miễn cho Hoàng thượng bị trúng độc, hắn (Chúc Bình An) đã sớm tìm cách đuổi hắn (Tân Thiểu Mẫn) đến chân trời góc bể rồi... Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hắn (Chúc Bình An) không thể làm ra chuyện khiến Hoàng thượng không vui, cho nên, hắn chỉ có thể nhịn tùy theo yêu nghiệt lỗ mãng này.
Hạ Hầu Hoan thỏa mãn với nàng, gạt bỏ Thành Hâm ở một bên, ôm nhẹ nàng hỏi: “Như thế nào?”
“Thành Hâm không cho ta ăn nước sủi cảo.” Nàng muốn ăn đồ ăn ngoài cháo, cái gì cũng được!
Hạ Hầu Hoan bị vẻ mặt ai oán của nàng chọc cười, nàng không khỏi hoài nghi, vì sao gần đây mỗi lần đại ca nhìn thấy bọn họ đều cười vui vẻ như vậy... Nàng là tố khổ nha, có gì hay để cười sao?
“Đừng tức giận, ngươi muốn hạt dẻ, ta bảo Bình An mang đến đây.” Hạ Hầu Hoan liếc mắt ra hiệu, Chúc Bình An lập tức đặt một bao hạt dẻ lên trên lò.
“Hạt dẻ!” A, mùa thu ăn hạt dẻ, là đồ ăn ngon đó! Nàng không nói hai lời, lôi kéo Hạ Hầu Hoan đến trước bếp: “Đại ca, ngươi biết không, hạt dẻ này có một cách làm đặc biệt, đổ vào chảo lớn, thêm cát rang cùng, hương vị rất mê người.”
“Chưa từng nghe qua cách làm này.” Chúc Bình
/28
|