“Ngươi không nhìn thấy nơi này cũng bị bỏng sao?” Hắn chỉ vào đầu vai.
Hai mắt Tân Thiểu Mẫn đặt ở trên vai hắn: “Hoàn hảo, khá hơn Thành Hâm, không có tính tiểu nhân, cho nên... Oa hu!”
Nàng chưa nói hết lời, chỉ thấy phần tử khủng bố trước mắt đã kéo nàng xuống ôn tuyền, khiến nàng không phòng bị đụng vào thân thể trần trụi của hắn.
“Thành Hâm, Thành Hâm! Trong đầu ngươi chỉ có Thành Hâm thôi sao? Trẫm đâu? Trẫm ở đâu trong lòng ngươi?!”
Hạ Hầu Hoan không kiềm chế được nửa giận quát lớn, sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Tân Thiểu Mẫn bị sức lực của hắn dọa sợ, càng bị giọng nói của hắn dọa cho ngẩn người.
“Trẫm để ý ngươi như vậy, chẳng sợ thân phận có nhiều đáng ngờ của ngươi, trẫm vẫn quyết định tin tưởng ngươi chính là tin tưởng ngươi, không nhìn người kia muốn lưu ngươi lại, mà ngươi có từng để ý đến trẫm sao?” Hắn luôn luôn không muốn cho nàng biết đến sự tồn tại của Thành Hâm, bởi vì ở trước mặt Thành Hâm, hắn ngược lại thành một người kém phẩm đầy tì vết.
“Ta đương nhiên để ý, bằng không sao ta có thể để cho ngươi hôn ta?” Nàng từ trong ngực hắn giãy dụa giương mắt nhìn hắn: “Đại ca, ngươi tốt với ta như vậy, làm sao ta có thể không để ý đến ngươi?” Mặc dù hắn phát hiện nàng là nữ nhi, nhưng hắn chưa từng hỏi đến, chỉ điểm này là có thể lăng trì xử tử nàng, nhưng hắn lại như cũ vẫn thương nàng sủng nàng, nàng chơi đùa trong phòng bếp, hắn không chút do dự bao dung, nàng đương nhiên là cảm nhận được.
“Nhưng trên mặt hắn không có một vết sẹo, hắn hoàn mỹ không tỳ vết, mà đó lại là khuyết điểm của ta.” Hắn khàn giọng lẩm bẩm, nhẹ nhàng vỗ về gò má của nàng.
Tân Thiểu Mẫn mấp máy môi, cực kỳ không thích hắn hạ thấp bản thân mình như vậy: “Đại ca, cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ để ý mặt của ngươi, mà ngươi đối với ta rất tốt... Ngươi cho ta bánh bao, chúng ta cũng đã ước hẹn giờ tuất canh ba cùng ăn khuya ở Ngọc Tuyền cung, ngươi sẽ trấn an khi ta sợ... Đại ca, là chúng ta đã cùng nhau trải qua, ta mới thích ngươi, không hề có một chút quan
/28
|