Ta biết rõ. Hắn đưa ta kéo vào trong ngực. Ta chỉ là hy vọng có một ngày, có thể để cho ngươi không buồn không lo mà nhấm nháp mỗi một bữa cơm. Hắn vĩnh viễn nhớ nàng nụ cười thỏa mãn của nàng khi ăn, chính là vẻ mặt hấp dẫn hắn thật sâu. Nhưng, thế nhưng hắn lại để cho nàng ăn phải độc, hôm nay còn chỉ có thể ở trong phòng bếp nhỏ này để chuẩn bị đồ ăn.
Sẽ, nhất định sẽ có một ngày như vậy. Tuy là không hề có căn cứ lạc quan, nhưng là nói một chút nha, tâm theo lẽ phải, có lẽ chỉ có một ngày ước mong sẽ thành hiện thực.
Hắn nhẹ cười, nhẹ véo gò má béo mập của nàng, đang muốn ghé vào môi nàng --
A! Lại xuất hiện tiếng hét của Thái Đấu.
Hạ Hầu Hoan mắt nhìn lên, Tân Thiểu Mẫn là thở phào nhẹ nhõm, sợ hắn thật sự dám hôn nàng ở dưới ánh mắt mọi người, không nhìn ý nguyện của nàng, phải biết bây giờ nàng đang giả trang thái giám, hắn lại không cho phép nàng nói ra chân tướng, dưới loại tình huống này, nàng sẽ bị mọi người phỉ nhổ. Hoàn hồn, nàng nghe được một loạt tiếng động, xen lẫn tiếng mắng làm nàng không khỏi nhăn mày lại.
Thiểu Mẫn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Thành Hâm ở trong phòng bếp hầm hừ.
Nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hạt dẻ đang nhảy mạnh, ngẩn ra, kinh sợ hô lên: Nguy rồi, ta quên nói phải khứa nhẹ hạt dẻ!
Bây giờ phải làm sao?
. . . . . . Ta không biết. Nàng chưa từng gặp qua, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, không thể làm gì khác hơn, nói: Nếu không lấy tất cả hạt dẻ ra đi.
Ngươi tới làm đi! Thái Đấu cầm nắp gỗ làm tấm khiên.
Đừng á. . . . . . Bị hạt dẻ nóng đập vào sẽ rất đau. Không phải vậy. . . . . . Tất cả đều rơi xuống đất!
Thành Hâm bước lên trước, nắm gậy cán mì không nói hai lời đập vào nồi, cả nồi hạt dẻ rơi đầy lên cỏ, cát và hạt dẻ rớt đầy đất, nhiệt độ khiến cỏ bị cháy trong nháy mắt.
Thật là đáng tiếc. Tân Thiểu Mẫn đứng dậy xem xét, chỉ ngửi mùi vị này nàng liền biết hạt dẻ còn chưa chính, hiện tại nếu bỏ lại nồi để xào, mùi vị đó cũng đã thay đổi, vị cũng không đúng rồi.
Nếu thấy tiếc, ta liền nhét toàn bộ vào trong miệng ngươi. Thái Đấu tức giận nói.
Thái Đấu. Hạ Hầu Hoan kéo dài giọng.
Thái Đấu lập tức thu lại, không muốn chọc giận chủ tử.
Không quan trọng, dù sao vẫn còn hạt dẻ, hôm nào thử lại là tốt rồi. Hạ Hầu Hoan an ủi nàng, lại bị sắc mặt như cha mẹ chết của nàng chọc cười.
Tân Thiểu Mẫn âm trầm nhìn lại. Đại ca, huynh cười quá vui vẻ, có vẻ không có thành ý.
Tin tưởng ta, ta đã hết sức. Hắn cười đến mức vai không ngừng run.
Đại ca!
Hạ Hầu Hoan dễ dàng bế nàng lên. Đừng ở chỗ này hứng gió, đợi chút nữa còn phải uống một lần thuốc nữa.
Còn uống nữa à? Ta cảm thấy ta đã khôi phục.
Vậy thì nàng muốn ta dùng miệng đút sao?
Nhìn hai người đi xa, Thái Đấu không khỏi lắc đầu khẽ than, Hoàng thượng rốt cuộc đã bị con ma nào bám lấy? Tuy nói hắn cũng cảm thấy Thiểu Mẫn này cũng thật không tệ, nhưng một thái giám thị tẩm. . . . . . Chuyện này truyền đi thì còn ra gì nữa? Quay đầu lại đang định hỏi thăm Thành Hâm cần làm gì để giải quyết tốt hậu quả, chỉ thấy đôi mắt Thành Hâm nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, giống như là ao ước cũng giống như là thất vọng mất mát.
Thành Hâm, ngươi đang nghĩ gì? Trong lòng Thái Đấu có chút sợ sệt, rất sợ nơi này còn có một người hướng về Tân Thiểu Mẫn.
Thành Hâm chợt hoàn hồn, thoáng buồn bực, cố làm ra vẻ thoải mái, nói: Chỉ là đột nhiên cảm thấy làm hoàng đế cũng thật không tệ.
Vậy cũng phải nhìn là Hoàng đế gì chứ, giống như chủ tử. . . . . . Chỉ là tương lai nhất định sẽ rất tốt. Thái Đấu tin tưởng khổ tận cam lai.
Thành Hâm không trả lời, ngồi xổm người xuống nhặt lên một hạt dẻ, dùng lực lột vỏ hạt dẻ, nếm thử, nửa chín nửa sống, không những gì như nàng đã miêu tả, chỉ có đắng chát, giống như cảm nhận lúc này của hắn.
Hôm sau, khi còn vô cùng sớm, không, phải nói canh bốn buổi sáng, Hạ Hầu Hoan đã thức dậy chuẩn bị yến tiệc sinh nhật hắn.
Tân Thiểu Mẫn tỉnh lại từ trong giấc mộng, nghe Chúc Bình An giải thích mới biết, thì ra là ngày sinh nhật Hoàng đế hôm nay thì ở Lễ bộ có rất nhiều lễ nghi phiền phức phải tuân theo để tiến hành, giống như là tế bái cái gì, mà lại còn phải do Khâm Thiên Giám tính canh giờ, mới có thể khiến hắn sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị.
Vậy hôm nay phải rất khuya huynh mới trở về? Tân Thiểu Mẫn nhân thời gian trước khi hắn rời đi để hỏi.
Không biết, ta sẽ trở về sớm chút để nhận quà từ nàng. Hạ Hầu Hoan ghé vào bên tai nàng nói nhỏ .
Tân Thiểu Mẫn ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chậm rãi đỏ lên. Ta định hỏi huynh có muốn ăn gì khi trở về không?
Được, coi như là ăn khuya. Nói xong, hắn mặc kệ Chúc Bình An há mồm thúc giục mà hôn trộm lên môi nàng, khiến Chúc Bình An vội vàng xoay người, cũng trong nháy mắt, Tân Thiểu Mẫn dùng một tay đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực giống như lửa.
Hạ Hầu Hoan bật cười, nhanh chân ra khỏi Đông Noãn Các.
Tân Thiểu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như tâm tình của hắn rất tốt, cho nên nàng liền đại nhân đại lượng tha thứ hắn, đắp chăn lên rồi ngủ tiếp, cho đến giữa trưa nàng mới rời giường, sau khi tắm sơ, chạy đến phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya phong phú cho tối nay, thuận tiện muốn làm lại nồi hạt dẻ đã thất bại tối qua.
Vừa đến phòng bếp, đã thấy thành Hâm đang nấu thuốc cho nàng, mà cháo đã nấu xong từ sớm đặt ở một bên.
Thức dậy thật sớm. Thành Hâm nhìn cũng không nhìn nàng, nói.
. . . . . . Chào buổi sáng. Cần phải nói chuyện chua như vậy sao? Chỉ là nhìn hắn không quản vất vả nấu cháo cho nàng, nàng cũng không thèm so đo. Đúng rồi, lát nữa có thể giúp ta hầm
/28
|