Tân Thiểu Mẫn ngơ ngác mà nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: Có lẽ vậy, ta chưa thấy không thể nào quyết định, nhưng nếu ta là hắn, ta cũng sẽ bị thực tế làm cho vặn vẹo, chẳng qua ta cảm thấy được cho dù hắn vặn vẹo như thế nào, trong ngực hắn vẫn còn một khối Tịnh Thổ (1), cũng như ngươi cho dù có lỗ mãng như thế nào, hắn đều không có khả năng giết ngươi. Mặc dù không hề có căn cứ, nhưng nàng chính là cho rằng như vậy.
1. Tịnh thổ: chốn cực lạc
Đó là bởi vì ta còn hữu dụng.
Tân Thiểu Mẫn không khỏi nở nụ cười. Cho nên ngươi cho rằng có một ngày khi ngươi không còn tác dụng, hắn sẽ giết ngươi?
Tân Thiểu Mẫn, ngươi không hiểu rõ một việc.
Chuyện gì?
Ngươi không biết là bộ dáng ta và hắn rất giống nhau? Hắn cố ý cúi xuống gần nàng một chút.
Tân Thiểu Mẫn không nhúc nhích, dứt khoác liếc nhìn lông mày khí phách cùng con ngươi đen thâm thúy, cũng như sóng mũi rất thẳng cùng môi mỏng bạc.
Nói thật, nếu ta không biết các ngươi, tại lần đầu tiên nhìn thấy, nhất định ta sẽ nhận thức sai, bởi vì không chỉ diện mạo các ngươi giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống, nói là anh em sẽ không ai hoài nghi.
Một tên hoàng đế không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào lay động quyền lực chí cao vô thượng của hắn, nhất là một người có diện mạo tương đương hắn, hiện tại bởi vì hắn thất thế, cho nên ta có thể giả dạng thành hắn, tùy lúc vì hắn ngăn cản cái chết, liền tốt hơn so với việc cả đời ta thay mặt hắn lên triều, là ta vì hắn trúng độc, nhưng có một ngày khi hắn lấy lại quyền lực, ngươi cho rằng ta có thể sống mà rời khỏi?
Tân Thiểu Mẫn ngẫm nghĩ trong phút chốc, Cho nên ngươi cho rằng lần này đại ca dễ dàng tha thứ nhượng bộ đối với ngươi, là vì ngươi đã từng cứu hắn, là vì ngươi đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn? Cho nên khi hiện tại ngươi đã vô dụng, cũng là kỳ hạn chết của ngươi?
Lời này là hình dung Hạ Hầu Hoan thật sự vô tình, mà lại cực kỳ có đạo lý.
Đương nhiên.
Vậy tại sao ngươi không trốn? Câu hỏi nàng đặt ra khiến cho Thành Hâm không khỏi thất thần. Ngươi có thầm nghĩ, ngươi có biết rời khỏi hoàng cung như thế nào không, trước
1. Tịnh thổ: chốn cực lạc
Đó là bởi vì ta còn hữu dụng.
Tân Thiểu Mẫn không khỏi nở nụ cười. Cho nên ngươi cho rằng có một ngày khi ngươi không còn tác dụng, hắn sẽ giết ngươi?
Tân Thiểu Mẫn, ngươi không hiểu rõ một việc.
Chuyện gì?
Ngươi không biết là bộ dáng ta và hắn rất giống nhau? Hắn cố ý cúi xuống gần nàng một chút.
Tân Thiểu Mẫn không nhúc nhích, dứt khoác liếc nhìn lông mày khí phách cùng con ngươi đen thâm thúy, cũng như sóng mũi rất thẳng cùng môi mỏng bạc.
Nói thật, nếu ta không biết các ngươi, tại lần đầu tiên nhìn thấy, nhất định ta sẽ nhận thức sai, bởi vì không chỉ diện mạo các ngươi giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống, nói là anh em sẽ không ai hoài nghi.
Một tên hoàng đế không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào lay động quyền lực chí cao vô thượng của hắn, nhất là một người có diện mạo tương đương hắn, hiện tại bởi vì hắn thất thế, cho nên ta có thể giả dạng thành hắn, tùy lúc vì hắn ngăn cản cái chết, liền tốt hơn so với việc cả đời ta thay mặt hắn lên triều, là ta vì hắn trúng độc, nhưng có một ngày khi hắn lấy lại quyền lực, ngươi cho rằng ta có thể sống mà rời khỏi?
Tân Thiểu Mẫn ngẫm nghĩ trong phút chốc, Cho nên ngươi cho rằng lần này đại ca dễ dàng tha thứ nhượng bộ đối với ngươi, là vì ngươi đã từng cứu hắn, là vì ngươi đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn? Cho nên khi hiện tại ngươi đã vô dụng, cũng là kỳ hạn chết của ngươi?
Lời này là hình dung Hạ Hầu Hoan thật sự vô tình, mà lại cực kỳ có đạo lý.
Đương nhiên.
Vậy tại sao ngươi không trốn? Câu hỏi nàng đặt ra khiến cho Thành Hâm không khỏi thất thần. Ngươi có thầm nghĩ, ngươi có biết rời khỏi hoàng cung như thế nào không, trước
/28
|