Tả Tình Duyệt nhìn Cận Hạo Nhiên, chỉ là cô còn chưa kịp tìm kiếm ra được từ trong trí nhớ của mình rằng từ lúc nào, ở đâu mà cô có thểnhìn thấy qua ánh mắt như thế thì tay trái lại bị một lực thật lớn nắm chặt
"A . . . . . "
Vết thương vốn được chiếc khăn tay bao quanh lại chảy máu một lần nữa, vết máu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn, nhuộm đỏ cả chiếc khăn trắng. Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt phục hồi lại tinh thần, đảo mắt nhìn về phía ánh mắt ác liệt của Cố Thịnh.
Con ngươi màu đen của anh sâu không thấy đáy, toàn bộ khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.
Đau quá! cổ tay bé nhỏ chảy máu ướt đẫm chiếc khăn tay, không ngừng chảy thành giọt xuống dưới nền đá cẩm thạch trên sàn. Tả Tình Duyệt đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn mặt của Cố Thịnh, cô lại không muốn mở miệng cầu xin anh buông tay. Cô sợ sẽ nhìn thấy anh lại thờ ơ trước lời cầu xin của cô lần nữa.
Nhưng, cô thật sự rất đau! Tựa như cả mạng sống dần dần mất hẳn.
"Buông cô ấy ra!" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, mắt sáng như đuốc nhìn bàn tay đang nắm lấy Tả Tình Duyệt của Cận Hạo Nhiên.
Mắt của Cận Hạo Nhiên bị màu đỏ kia làm cho đau nhói, theo bản năng buông tay ra. Anh chính mắt thấy Cố Thịnh không quan tâm Duyệt Duyệt, nhìn thấy cô ấy thống khổ như vậy. Cố Thịnh, anh chẳng lẽ không đau lòng sao?
Tả Tình Duyệt bị Cố Thịnh kéo vào ngực anh. Giống như cố ý trừng phạt cô, lực đạo của anh vẫn không hề giảm bớt. Chóp mũi đụng phải lồng ngực vững chắc, trong nháy mắt toát ra một tia đau xót, nước mắt cố nén cứ thế rơi xuống.
"Cố Thịnh, anh thật khốn kiếp!" Cận Hạo Nhiên chưa từng hận người nào như thế, nhìn Duyệt Duyệt bị anh ta lôi vào ngực rơi lệ không ngừng, trong lòng tựa hồ là bị một đôi tay níu lấy. Trên mặt Duyệt Duyệt chỉ nên có nụ cười mới đúng! Xem anh ta làm Duyệt Duyệt biến thành bộ dạng gì thế kia!
"Bác sỹ Cận, đừng quên rằng cô ấy là vợ tôi !" Cố Thịnh nhếch miệng, ánh mắt hướng về gương mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, mi tâm hơi nhíu, trong lòng phủ lên một chút nóng nảy, dường như lộ ra một chút không đành lòng, nhưng trước mặt Cận Hạo Nhiên anh lại càng tỏ ra vẻ không thèm để ý đến.
"Nếu biết gọi cô ấy là vợ, anh nên thương tiếc cô ấy chứ không phải đối với cô ấy như vậy!"
"Vợ của tôi tôi tự biết rõ phải đối đãi thế nào, không cần người ngoài như anh chỉ dạy!" Cố Thịnh không chút nào thối lui, người đàn ông này hạ quyết tâm muốn có người phụ nữ của anh rồi sao? Cho dù Cố Thịnh anh không cần đến người phụ nữ này cũng quyết không nhường cho người khác! Huống chi Tả Tình Duyệt đối với anh mà nói, là một sự tồn tại đặc biệt!
Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, mà giờ phút này sắc mặt của Tả Tình Duyệt trong ngực Cố Thịnh dường như đã không còn giọt máu nào.
Thật ồn ào! Ý thức của Tả Tình Duyệt dần dần mơ hồ, bọn họ đang nói gì vậy? Giọng của Cố Thịnh giống như rất tức giận! Nghĩ đến những chuyện anh làm với cô lúc tức giận, Tả Tình Duyệt theo bản năng co rúm lại một chút, "Không. . . . . . Đừng . . . . .Đừng đối với tôi như vậy!"
Cô thấp giọng nỉ non khiến hai người đàn ông cũng không khỏi phải ngớ ngẩn, cô bi thương van xin khiến Cận Hạo Nhiên đau lòng. Cố Thịnh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong ngực mình, vừa đúng lúccon ngươi cô khẽ nhắm lại, trong lòng cảm thấy căng thẳng, có thứ gì đó tách ra bao phủ lấy.
Tả Tình Duyệt mơ hồ trông thấy khuôn mặt to lớn của Cố Thịnh, sợ hãi trong lòng mở rộng đến cực hạn, rốt cuộc không chịu nỗi đau đớn và sợ hãi đan vào nhau, nhất thời khiến cô ngất đi.
"Duyệt Duyệt. . . . . " Cận Hạo Nhiên tiến lên, muốn đoạt lấy Tả Tình Duyệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị Cố Thịnh bế lên trước một bước.
“Cô gái, chỉ chút đau này mà đã không chịu nổi sao?" Nhìn Tả Tình Duyệt đã bất tỉnh, trong thanh âm trầm thấp của Cố Thịnh lộ ra vài phần ác liệt. Nhưng anh lại không phát hiện lòng mình bỗng chốc bị cái gì đụng phải, ngay cả thần sắc cũng bắt đầu hốt hoảng, bước chân vội vàng ôm người phụ nữ trong ngực vọt ra khỏi bữa tiệc. . . .
"A . . . . . "
Vết thương vốn được chiếc khăn tay bao quanh lại chảy máu một lần nữa, vết máu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn, nhuộm đỏ cả chiếc khăn trắng. Đau đớn khiến Tả Tình Duyệt phục hồi lại tinh thần, đảo mắt nhìn về phía ánh mắt ác liệt của Cố Thịnh.
Con ngươi màu đen của anh sâu không thấy đáy, toàn bộ khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.
Đau quá! cổ tay bé nhỏ chảy máu ướt đẫm chiếc khăn tay, không ngừng chảy thành giọt xuống dưới nền đá cẩm thạch trên sàn. Tả Tình Duyệt đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng nhìn mặt của Cố Thịnh, cô lại không muốn mở miệng cầu xin anh buông tay. Cô sợ sẽ nhìn thấy anh lại thờ ơ trước lời cầu xin của cô lần nữa.
Nhưng, cô thật sự rất đau! Tựa như cả mạng sống dần dần mất hẳn.
"Buông cô ấy ra!" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, mắt sáng như đuốc nhìn bàn tay đang nắm lấy Tả Tình Duyệt của Cận Hạo Nhiên.
Mắt của Cận Hạo Nhiên bị màu đỏ kia làm cho đau nhói, theo bản năng buông tay ra. Anh chính mắt thấy Cố Thịnh không quan tâm Duyệt Duyệt, nhìn thấy cô ấy thống khổ như vậy. Cố Thịnh, anh chẳng lẽ không đau lòng sao?
Tả Tình Duyệt bị Cố Thịnh kéo vào ngực anh. Giống như cố ý trừng phạt cô, lực đạo của anh vẫn không hề giảm bớt. Chóp mũi đụng phải lồng ngực vững chắc, trong nháy mắt toát ra một tia đau xót, nước mắt cố nén cứ thế rơi xuống.
"Cố Thịnh, anh thật khốn kiếp!" Cận Hạo Nhiên chưa từng hận người nào như thế, nhìn Duyệt Duyệt bị anh ta lôi vào ngực rơi lệ không ngừng, trong lòng tựa hồ là bị một đôi tay níu lấy. Trên mặt Duyệt Duyệt chỉ nên có nụ cười mới đúng! Xem anh ta làm Duyệt Duyệt biến thành bộ dạng gì thế kia!
"Bác sỹ Cận, đừng quên rằng cô ấy là vợ tôi !" Cố Thịnh nhếch miệng, ánh mắt hướng về gương mặt tái nhợt của Tả Tình Duyệt, mi tâm hơi nhíu, trong lòng phủ lên một chút nóng nảy, dường như lộ ra một chút không đành lòng, nhưng trước mặt Cận Hạo Nhiên anh lại càng tỏ ra vẻ không thèm để ý đến.
"Nếu biết gọi cô ấy là vợ, anh nên thương tiếc cô ấy chứ không phải đối với cô ấy như vậy!"
"Vợ của tôi tôi tự biết rõ phải đối đãi thế nào, không cần người ngoài như anh chỉ dạy!" Cố Thịnh không chút nào thối lui, người đàn ông này hạ quyết tâm muốn có người phụ nữ của anh rồi sao? Cho dù Cố Thịnh anh không cần đến người phụ nữ này cũng quyết không nhường cho người khác! Huống chi Tả Tình Duyệt đối với anh mà nói, là một sự tồn tại đặc biệt!
Hai người nhìn nhau, không ai nhường ai, mà giờ phút này sắc mặt của Tả Tình Duyệt trong ngực Cố Thịnh dường như đã không còn giọt máu nào.
Thật ồn ào! Ý thức của Tả Tình Duyệt dần dần mơ hồ, bọn họ đang nói gì vậy? Giọng của Cố Thịnh giống như rất tức giận! Nghĩ đến những chuyện anh làm với cô lúc tức giận, Tả Tình Duyệt theo bản năng co rúm lại một chút, "Không. . . . . . Đừng . . . . .Đừng đối với tôi như vậy!"
Cô thấp giọng nỉ non khiến hai người đàn ông cũng không khỏi phải ngớ ngẩn, cô bi thương van xin khiến Cận Hạo Nhiên đau lòng. Cố Thịnh cúi đầu nhìn người phụ nữ ở trong ngực mình, vừa đúng lúccon ngươi cô khẽ nhắm lại, trong lòng cảm thấy căng thẳng, có thứ gì đó tách ra bao phủ lấy.
Tả Tình Duyệt mơ hồ trông thấy khuôn mặt to lớn của Cố Thịnh, sợ hãi trong lòng mở rộng đến cực hạn, rốt cuộc không chịu nỗi đau đớn và sợ hãi đan vào nhau, nhất thời khiến cô ngất đi.
"Duyệt Duyệt. . . . . " Cận Hạo Nhiên tiến lên, muốn đoạt lấy Tả Tình Duyệt, nhưng Tả Tình Duyệt lại bị Cố Thịnh bế lên trước một bước.
“Cô gái, chỉ chút đau này mà đã không chịu nổi sao?" Nhìn Tả Tình Duyệt đã bất tỉnh, trong thanh âm trầm thấp của Cố Thịnh lộ ra vài phần ác liệt. Nhưng anh lại không phát hiện lòng mình bỗng chốc bị cái gì đụng phải, ngay cả thần sắc cũng bắt đầu hốt hoảng, bước chân vội vàng ôm người phụ nữ trong ngực vọt ra khỏi bữa tiệc. . . .
/248
|