Bữa tiệc vẫn tiếp diễn như cũ, nhưng Cận Hạo Nhiên cũng rời khỏi bữa tiệc theo Cổ Thịnh, anh nhất định phải tận mắt thấy Duyệt Duyệt không việc gì mới được!
Mà sau khi rời đi, bọn họ cũng không để ý đến trên cầu thang của lầu 2, khóe miệng một cô gái khẽ nhếch một nụ cười.
Cô là Trần Nhân Như, một trong những tình nhân của Cố Thịnh đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của anh, trước kia vì rời công ty sang ngoại quốc thị sát mới bỏ lỡ chuyện kết hôn của Cố Thịnh. Vốn cô cho rằng mình đã bị loại nhưng nhìn đến tình huống vừa rồi, Cố Thịnh rõ ràng không hề thương xót người vợ này của anh chút nào.
Nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của cô càng quỷ dị hơn, thậm chí mang theo một chút hung ác độc địa, trong miệng khẽ nỉ non, "Cố phu nhân . . . . . ."
Cái danh hiệu này vẫn là mục tiêu phấn đấu của cô từ trước đến giờ, xem ra cô vẫn còn hy vọng!
. . . . . . . . . . . .
Tả Tình Duyệt từ từ tỉnh lại, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng như tuyết, cô đang ở nơi nào?
Khắp trong không khí đều là mùi thuốc sát trùng, Tả Tình Duyệt nhìn quanh bốn phía, nơi này là bệnh viện sao? Cô nhớ tối hôm qua vết thương của mình rách ra. Cổ tay truyền tới đau đớn khiến cô nhíu mày lại, hơi thở cũng co rút, đang muốn xem lại vết thương của mình, không ngờ lại phát hiện Cố Thịnh nằm nghiêng trên ghế sa lon, nhắm hai mắt dường như là đang ngủ, anhngủ gật trong phòng bệnh xa xỉ này.
Cơ thể Tả Tình Duyệt bỗng nhiên ngẩn ra, dường như có chút không dám tin vào mắt mình, anh đã ở nơi này trông chừng cô cả đêm?
Trong lòng phủ lên một cảm xúc không rõ, Tả Tình Duyệt theo bản năng mở to mắt.
"Em đã tỉnh?" giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Tả Tình Duyệt nghe tiếng nhìn qua, đột nhiên thấy vẻ mặt hơi mỏi mệt của Cận Hạo Nhiên đang ngồi ở giường bệnh bên kia, trên mặt vẫn nở nụ cười làm cho người khác cảm thấy hớn hở, con ngươi sáng rực giống như chỉ có sự tồn tại của cô trong đó.
Trong mắt Tả Tình Duyệt dao động mạnh, chính ánh mắt thân thiết này, cô có cảm giác dường như đã từng quen biết.
"Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không? A, đúng rồi, anh vẫn còn nhớ món ăn em thích. Em chờ anh một chút, anh lập tức trở lại ngay." Cận Hạo Nhiên nói xong đột nhiên đứng dậy, thế nhưng bản thân bởi vì dùng sức quá mạnh cộng thêm cả đêm mệt mỏi mà lảo đảo một cái. Anh vất vả ổn định lại cơ thể của mình, lúng túng nhìn Tả Tình Duyệt, "Anh không sao, em cứ nằm thêm một lát nữa đi!"
Sự quan tâm của anh khiến trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên một chút ấm áp, người đàn ông này cũng trông nom cô cả đêm sao? Bọn họ chỉ mới gặp mặtvài lần mà thôi, cô càng cho rằng Cận Hạo Nhiên không có ác ý với mình.
Nhìn bóng lưng cận Hạo Nhiên dần dần biến mất, trên mặt Tả Tình Duyệt cũng hiện lên vẻ tươi cười, kể từ sau khi cô gả cho Cố Thịnh, Cận Hạo Nhiên là người đầu tiên mang đến ấm áp cho cô . Cô tin nếu như bọn họ không phảigặp nhau trong tình huống này, có lẽ cả hai sẽ trở thành bạn tốt của nhau, nhưng hiện tại. . . . . .
Cố Thịnh rõ ràng đã hiểu lầm cô với Cận Hạo Nhiên!
"Vừa tỉnh lại đã vui mừng như vậy, xem ra cô không sao rồi!" thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh truyền đến bên tai Tả Tình Duyệt giống như có trận gió lạnh lùa vào cái chăn của Tả Tình Duyệt, trên mặt thôi cười chậm chạp nhắm mắt lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh cách mình càng ngày càng gần, Tả Tình Duyệt không dám cử động chút nào, cô cảm thấy mình thật đáng thương.
Sắc mặt Cố Thịnh trở nên u ám, cô gái này lại có thể nhìn bóng lưng của cận Hạo Nhiên cười dịu dàng đến thế! Lại chọc anh không vui lần nữa.
"Nếu không còn chuyện gì, liền đứng lên về nhà! Đừng có mới sáng sớm đã dụ dỗ người đàn ông khác trước mặt tôi như thế!" thanh âm Cố Thịnh cất cao vài phần, một tay vén cái chăn của Tả Tình Duyệt lên, mới vừa rồi anh nghe được Cận Hạo Nhiên biểu hiện ân cần với cô. Cận Hạo Nhiên ngay cả cô thích ăn cái gì cũng biết, quả nhiên quan hệ không phải tầm thường!
Chỉ là anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tâm tình mờ ám với nhau đâu.
Mỗi một câu đều mang theo gai đâm vào trong lòng Tả Tình Duyệt. Bất chợt Tả Tình Duyệt mở mắt ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ sở, lần này cô không tránh tầm mắt của anh nữa, nhìn anh chằm chằm, "Anh còn để ý sao?"
Mà sau khi rời đi, bọn họ cũng không để ý đến trên cầu thang của lầu 2, khóe miệng một cô gái khẽ nhếch một nụ cười.
Cô là Trần Nhân Như, một trong những tình nhân của Cố Thịnh đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của anh, trước kia vì rời công ty sang ngoại quốc thị sát mới bỏ lỡ chuyện kết hôn của Cố Thịnh. Vốn cô cho rằng mình đã bị loại nhưng nhìn đến tình huống vừa rồi, Cố Thịnh rõ ràng không hề thương xót người vợ này của anh chút nào.
Nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của cô càng quỷ dị hơn, thậm chí mang theo một chút hung ác độc địa, trong miệng khẽ nỉ non, "Cố phu nhân . . . . . ."
Cái danh hiệu này vẫn là mục tiêu phấn đấu của cô từ trước đến giờ, xem ra cô vẫn còn hy vọng!
. . . . . . . . . . . .
Tả Tình Duyệt từ từ tỉnh lại, cô khó khăn mở hai mắt ra, đập vào mắt là một màu trắng như tuyết, cô đang ở nơi nào?
Khắp trong không khí đều là mùi thuốc sát trùng, Tả Tình Duyệt nhìn quanh bốn phía, nơi này là bệnh viện sao? Cô nhớ tối hôm qua vết thương của mình rách ra. Cổ tay truyền tới đau đớn khiến cô nhíu mày lại, hơi thở cũng co rút, đang muốn xem lại vết thương của mình, không ngờ lại phát hiện Cố Thịnh nằm nghiêng trên ghế sa lon, nhắm hai mắt dường như là đang ngủ, anhngủ gật trong phòng bệnh xa xỉ này.
Cơ thể Tả Tình Duyệt bỗng nhiên ngẩn ra, dường như có chút không dám tin vào mắt mình, anh đã ở nơi này trông chừng cô cả đêm?
Trong lòng phủ lên một cảm xúc không rõ, Tả Tình Duyệt theo bản năng mở to mắt.
"Em đã tỉnh?" giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, Tả Tình Duyệt nghe tiếng nhìn qua, đột nhiên thấy vẻ mặt hơi mỏi mệt của Cận Hạo Nhiên đang ngồi ở giường bệnh bên kia, trên mặt vẫn nở nụ cười làm cho người khác cảm thấy hớn hở, con ngươi sáng rực giống như chỉ có sự tồn tại của cô trong đó.
Trong mắt Tả Tình Duyệt dao động mạnh, chính ánh mắt thân thiết này, cô có cảm giác dường như đã từng quen biết.
"Đói bụng chưa? Có muốn ăn gì không? A, đúng rồi, anh vẫn còn nhớ món ăn em thích. Em chờ anh một chút, anh lập tức trở lại ngay." Cận Hạo Nhiên nói xong đột nhiên đứng dậy, thế nhưng bản thân bởi vì dùng sức quá mạnh cộng thêm cả đêm mệt mỏi mà lảo đảo một cái. Anh vất vả ổn định lại cơ thể của mình, lúng túng nhìn Tả Tình Duyệt, "Anh không sao, em cứ nằm thêm một lát nữa đi!"
Sự quan tâm của anh khiến trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên một chút ấm áp, người đàn ông này cũng trông nom cô cả đêm sao? Bọn họ chỉ mới gặp mặtvài lần mà thôi, cô càng cho rằng Cận Hạo Nhiên không có ác ý với mình.
Nhìn bóng lưng cận Hạo Nhiên dần dần biến mất, trên mặt Tả Tình Duyệt cũng hiện lên vẻ tươi cười, kể từ sau khi cô gả cho Cố Thịnh, Cận Hạo Nhiên là người đầu tiên mang đến ấm áp cho cô . Cô tin nếu như bọn họ không phảigặp nhau trong tình huống này, có lẽ cả hai sẽ trở thành bạn tốt của nhau, nhưng hiện tại. . . . . .
Cố Thịnh rõ ràng đã hiểu lầm cô với Cận Hạo Nhiên!
"Vừa tỉnh lại đã vui mừng như vậy, xem ra cô không sao rồi!" thanh âm lạnh lùng của Cố Thịnh truyền đến bên tai Tả Tình Duyệt giống như có trận gió lạnh lùa vào cái chăn của Tả Tình Duyệt, trên mặt thôi cười chậm chạp nhắm mắt lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh cách mình càng ngày càng gần, Tả Tình Duyệt không dám cử động chút nào, cô cảm thấy mình thật đáng thương.
Sắc mặt Cố Thịnh trở nên u ám, cô gái này lại có thể nhìn bóng lưng của cận Hạo Nhiên cười dịu dàng đến thế! Lại chọc anh không vui lần nữa.
"Nếu không còn chuyện gì, liền đứng lên về nhà! Đừng có mới sáng sớm đã dụ dỗ người đàn ông khác trước mặt tôi như thế!" thanh âm Cố Thịnh cất cao vài phần, một tay vén cái chăn của Tả Tình Duyệt lên, mới vừa rồi anh nghe được Cận Hạo Nhiên biểu hiện ân cần với cô. Cận Hạo Nhiên ngay cả cô thích ăn cái gì cũng biết, quả nhiên quan hệ không phải tầm thường!
Chỉ là anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tâm tình mờ ám với nhau đâu.
Mỗi một câu đều mang theo gai đâm vào trong lòng Tả Tình Duyệt. Bất chợt Tả Tình Duyệt mở mắt ra, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ sở, lần này cô không tránh tầm mắt của anh nữa, nhìn anh chằm chằm, "Anh còn để ý sao?"
/248
|