"Anh còn để ý sao?"
Lòng của Cố Thịnh bị khơi dậy một chút rung động, quan tâm sao? Ngay từ đầu anh không yêu cô, cưới cô là vì muốn giam cầm cô để trả thù những tổn thương cô đã gây ra mà thôi, anh không hề quan tâm! Điều anh quan tâm chính là làm thế nào để cho cô đau khổ hơn thôi!
Nhưng tại sao trong đêm tân hôn anh lại vui mừng vì cưỡng bức được cô? Tại sao lúc chứng kiến cô và Cận Hạo Nhiên quan hệ thân mật anh lại tức giận như thế?
Tại sao tối hôm qua thấy cô bất tỉnh timanh bỗng chốc co rút đau đớn?
Trái tim kiên cường đã lâu của anh bỗng sinh ra sợ hãi, anh sợ tìm được đáp án của vấn đề này!
"Anh không quan tâm!" thanh âm của Tả Tình Duyệt vang lên lần nữa, thêm mấy phần không biết phải làm sao,dường như tự giễu, thậm chí là chấp nhận.
Anh không quan tâm cô hoặc là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm? Điềuanh muốn thật rõ ràng, đau đớn của cô chính là vui vẻ của anh? Đã vậy cô còn trông mong gì? Cô rõ ràng biết, bản thân hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn, đau khổ cũng càng sâu, nhưng vẫn không nhịn được rơi vào.
Cô đã suy nghĩ nhiều lần phải đóng cửa trái tim mình lại, nhưng dù cô cố gắng đến đâu vẫn là không cách nào đuổi được người đàn ông đã trót yêu thương từ trước khi kết hôn ra khỏi trái tim mình.
Cố chống cơ thể yếu đuối, Tả Tình Duyệt khó khăn ngồi dậy, xuống giường, trong đầu hiện ra ánh mắt quan tâm, nụ cười ấm áp của Cận Hạo Nhiên, khiến cô không khỏi thở dài. Cô chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh ta trong lòng mà thôi
Tả Tình Duyệt đi ra cửa, Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng tiêu điều kia, trong lòng dâng lên một chút thương xót, lại như muốn ôm cô vào trong ngực để yêu thương. Anh lại bị cái ý nghĩ này làm sợ hết hồn một lần nữa, cộng thêm nghi vấn trong lòng mình vừa rồi, cảm giác không xác định càng lúc càng lớn.
Nhận ra cảm giác không xác định này sẽ đưa đến hậu quả gì, Cố Thịnh từ trong ngực lấy ra tấm hình. Chàng trai trên hình cười thật hạnh phúc, còn cô gái bên cạnh. . . . .
Trong mắt nhanh chóng đọng lại vẻ u ám, Cố Thịnh nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh tự nói với chính mình! Anh không quan tâm cô càng không thể quan tâm cô!
"Đúng, tôi không quan tâm!" Cố Thịnh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại lộ khí thế khiến người khác kinh sợ.
Tả Tình Duyệt đi tới cạnh cửa ngẩn ra, khóe miệng nở một nụ cười, "Nếu không quan tâm cần gì phải trông nom tôi dụ dỗai?"
Đau lòng, Tả Tình Duyệt tự nói với mình phải kiên cường.
"Nhưng cô là vợ của Cố Thịnh tôi, tôi cũng không hi vọng mình đội nón xanh!" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng đến gần Tả Tình Duyệt, đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng dò vào trong áo của cô, "Nếu như bản tính phóng túng của cô không đổi được, cô có thể dụ dỗ tôi! Tôi sẽ thỏa mãn cô. . . . . . làm cho cô . . . . .cực sướng.”
Cơ thể Tả Tình Duyệt đảo qua một chút run rẩy, hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao vây lấy cô tầng tầng, cô nhìn thẳng vào mắtanh, "Không hy vọng đội nón xanh? Đêm tân hôn anh không phải đã tự tay đội nón xanh lên đầu mình sao?"
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tại sao Cố Thịnh có thể tàn nhẫn như vậy!
Lời của cô khiến Cố Thịnh khẽ cau mày, nghĩ đến đêm đó trong mắt của anh đảo qua một chút kỳ quái, cũng không tính để cho cô biết người đêm đó đoạt lấy cô thật sự là anh!
Chỉ là anh muốn cô phải trả giá thật lớn vì sự mạnh miệng của mình, tay từ từ đi xuống, dò vào làn váy cô. Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng, nhìn đến gian ác trong mắt anh nhất thời hiểu ý đồ của anh, người đàn ông này, anh muốn. . . . . .
Không! Nơi này là bệnh viện, huống chi Cận Hạo Nhiên sẽ trở lại bất cứ lúc nào!
Hốt hoảng đè lại tay của anh, "Chúng ta trở về. . . . . ." Cho dù là bị làm nhục cô cũng không hy vọng xảy ra trường hợp như vậy ở đây!
Khôn khéo như Cố Thịnh dĩ nhiên hiểu lo ngại của cô, nhưng là anh thích xem cô hốt hoảng, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Thế nào? Sợ tình nhân của cô bắt gặp cô đang phóng túng?"
Lòng của Cố Thịnh bị khơi dậy một chút rung động, quan tâm sao? Ngay từ đầu anh không yêu cô, cưới cô là vì muốn giam cầm cô để trả thù những tổn thương cô đã gây ra mà thôi, anh không hề quan tâm! Điều anh quan tâm chính là làm thế nào để cho cô đau khổ hơn thôi!
Nhưng tại sao trong đêm tân hôn anh lại vui mừng vì cưỡng bức được cô? Tại sao lúc chứng kiến cô và Cận Hạo Nhiên quan hệ thân mật anh lại tức giận như thế?
Tại sao tối hôm qua thấy cô bất tỉnh timanh bỗng chốc co rút đau đớn?
Trái tim kiên cường đã lâu của anh bỗng sinh ra sợ hãi, anh sợ tìm được đáp án của vấn đề này!
"Anh không quan tâm!" thanh âm của Tả Tình Duyệt vang lên lần nữa, thêm mấy phần không biết phải làm sao,dường như tự giễu, thậm chí là chấp nhận.
Anh không quan tâm cô hoặc là anh cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm? Điềuanh muốn thật rõ ràng, đau đớn của cô chính là vui vẻ của anh? Đã vậy cô còn trông mong gì? Cô rõ ràng biết, bản thân hy vọng càng nhiều, thất vọng sẽ càng lớn, đau khổ cũng càng sâu, nhưng vẫn không nhịn được rơi vào.
Cô đã suy nghĩ nhiều lần phải đóng cửa trái tim mình lại, nhưng dù cô cố gắng đến đâu vẫn là không cách nào đuổi được người đàn ông đã trót yêu thương từ trước khi kết hôn ra khỏi trái tim mình.
Cố chống cơ thể yếu đuối, Tả Tình Duyệt khó khăn ngồi dậy, xuống giường, trong đầu hiện ra ánh mắt quan tâm, nụ cười ấm áp của Cận Hạo Nhiên, khiến cô không khỏi thở dài. Cô chỉ có thể nói lời xin lỗi với anh ta trong lòng mà thôi
Tả Tình Duyệt đi ra cửa, Cố Thịnh nhìn theo bóng dáng tiêu điều kia, trong lòng dâng lên một chút thương xót, lại như muốn ôm cô vào trong ngực để yêu thương. Anh lại bị cái ý nghĩ này làm sợ hết hồn một lần nữa, cộng thêm nghi vấn trong lòng mình vừa rồi, cảm giác không xác định càng lúc càng lớn.
Nhận ra cảm giác không xác định này sẽ đưa đến hậu quả gì, Cố Thịnh từ trong ngực lấy ra tấm hình. Chàng trai trên hình cười thật hạnh phúc, còn cô gái bên cạnh. . . . .
Trong mắt nhanh chóng đọng lại vẻ u ám, Cố Thịnh nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh tự nói với chính mình! Anh không quan tâm cô càng không thể quan tâm cô!
"Đúng, tôi không quan tâm!" Cố Thịnh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng lại lộ khí thế khiến người khác kinh sợ.
Tả Tình Duyệt đi tới cạnh cửa ngẩn ra, khóe miệng nở một nụ cười, "Nếu không quan tâm cần gì phải trông nom tôi dụ dỗai?"
Đau lòng, Tả Tình Duyệt tự nói với mình phải kiên cường.
"Nhưng cô là vợ của Cố Thịnh tôi, tôi cũng không hi vọng mình đội nón xanh!" Cố Thịnh từng bước từng bước hướng đến gần Tả Tình Duyệt, đi tới bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng dò vào trong áo của cô, "Nếu như bản tính phóng túng của cô không đổi được, cô có thể dụ dỗ tôi! Tôi sẽ thỏa mãn cô. . . . . . làm cho cô . . . . .cực sướng.”
Cơ thể Tả Tình Duyệt đảo qua một chút run rẩy, hơi thở quen thuộc của người đàn ông bao vây lấy cô tầng tầng, cô nhìn thẳng vào mắtanh, "Không hy vọng đội nón xanh? Đêm tân hôn anh không phải đã tự tay đội nón xanh lên đầu mình sao?"
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tại sao Cố Thịnh có thể tàn nhẫn như vậy!
Lời của cô khiến Cố Thịnh khẽ cau mày, nghĩ đến đêm đó trong mắt của anh đảo qua một chút kỳ quái, cũng không tính để cho cô biết người đêm đó đoạt lấy cô thật sự là anh!
Chỉ là anh muốn cô phải trả giá thật lớn vì sự mạnh miệng của mình, tay từ từ đi xuống, dò vào làn váy cô. Tả Tình Duyệt cả kinh trong lòng, nhìn đến gian ác trong mắt anh nhất thời hiểu ý đồ của anh, người đàn ông này, anh muốn. . . . . .
Không! Nơi này là bệnh viện, huống chi Cận Hạo Nhiên sẽ trở lại bất cứ lúc nào!
Hốt hoảng đè lại tay của anh, "Chúng ta trở về. . . . . ." Cho dù là bị làm nhục cô cũng không hy vọng xảy ra trường hợp như vậy ở đây!
Khôn khéo như Cố Thịnh dĩ nhiên hiểu lo ngại của cô, nhưng là anh thích xem cô hốt hoảng, nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Thế nào? Sợ tình nhân của cô bắt gặp cô đang phóng túng?"
/248
|