Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận đều kinh ngạc, không ngờ Tiêu Yên lại nói ra những lời này.
Lý Trường Thuận không nói, yên lặng quan sát tình hình, ánh mắt từ trên mặt Tiêu Yên chuyển xuống lư hương hình thú trên bàn cờ, sau đó đưa tay từ từ mở nắp lư hương ra, bốc cặn ở bên trong đưa lên mũi.
Ít khi Lý Trường Thuận tỏ ra kinh ngạc, không thể tin được lấy một ít cặn từ trong lư hương ra, lại ngửi thêm một lần, không khỏi nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã sáng tỏ, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Tiêu lão gia đúng là khốn kiếp, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là an nguy của Tiêu Yên.
Mà là giận giữ cho rằng nàng đại nghịch bất đạo, vu oan cho ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của hắn, đừng tưởng rằng nàng chuẩn bị được tiến cung là có thể ra tay với bọn họ.
Tiêu lão gia đứng vọt lên, râu ria run run không ngừng, đâu còn chú ý đến đại Phật- Lý công công đang ngồi bên cạnh, cao tiếng hét lớn.
“Khốn kiếp! Ngươi, nghiệt súc, dù cho Quý phi nương nương là dì của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể không đem lão phu là cha ruột cùa ngươi để vào mắt.
Chẳng lẽ ngươi có thể tùy tiện vu oan cho thứ muội muội của ngươi, Tiêu Yên ngươi thật làm cho ta thất vọng, Tiêu gia ta tại sao lại sinh ra một nữ nhi ác độc như ngươi ”.
“Vu oan? Nếu như ta không có chứng cớ sao có thể đến tìm ngươi đây? Tại sao ngươi không đi hỏi xem, tiểu thiếp tốt đẹp của ngươi, nữ nhi bảo bối của ngươi đã làm cái gì, ngược lại lại luôn mồm nói ta vu oan. Tiêu lão gia… con mắt của ngươi bị mù, hay đầu óc của ngươi căn bản là óc heo”.
Tiêu Yên tức giận, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không gọi, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc, chửi rủa.
Đối với Tiêu Yên mà nói không sợ vận mệnh như cọp, chỉ sợ có cha như heo.
Nàng đã hiểu tại sao “Tiêu Yên” trong nguyên tác lại có vận mệnh nhấp nhô như vậy, có một phụ thân như vậy, còn có thể trông cậy vào ngày mai tươi sáng sao?
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…”
Tiêu lão gia bị tức không nhẹ nét mặt già nua đen đỏ đen đỏ, ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tiêu Yên còn ngại chọc cho hắn chưa đủ tức giận, môi cong lên: “Chỉ sợ Tiêu lão gia còn chưa biết, một nửa cửa hàng của Tiêu gia đã đổi sang họ Triệu, còn lại một nửa kia, sáu bảy phần mười đã bị hao tổn bên trong… Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, coi chừng sau khi ngươi chết ngay cả chỗ chôn cũng không có”.
Mẹ con Triệu thị lòng dạ lang sói, bao nhiêu năm ở Tiêu gia giống như là sâu mọt, từng chút một gặm nuốt Tiêu gia, mặc dù bây giờ còn chưa bộc lộ ra, nhưng không sớm thì muộn Tiêu gia sẽ bị phá hủy trong tay bọn họ.
Lý Trường Thuận không nói, yên lặng quan sát tình hình, ánh mắt từ trên mặt Tiêu Yên chuyển xuống lư hương hình thú trên bàn cờ, sau đó đưa tay từ từ mở nắp lư hương ra, bốc cặn ở bên trong đưa lên mũi.
Ít khi Lý Trường Thuận tỏ ra kinh ngạc, không thể tin được lấy một ít cặn từ trong lư hương ra, lại ngửi thêm một lần, không khỏi nghi hoặc, sau đó rất nhanh đã sáng tỏ, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
Tiêu lão gia đúng là khốn kiếp, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là an nguy của Tiêu Yên.
Mà là giận giữ cho rằng nàng đại nghịch bất đạo, vu oan cho ái thiếp cùng nữ nhi bảo bối của hắn, đừng tưởng rằng nàng chuẩn bị được tiến cung là có thể ra tay với bọn họ.
Tiêu lão gia đứng vọt lên, râu ria run run không ngừng, đâu còn chú ý đến đại Phật- Lý công công đang ngồi bên cạnh, cao tiếng hét lớn.
“Khốn kiếp! Ngươi, nghiệt súc, dù cho Quý phi nương nương là dì của ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể không đem lão phu là cha ruột cùa ngươi để vào mắt.
Chẳng lẽ ngươi có thể tùy tiện vu oan cho thứ muội muội của ngươi, Tiêu Yên ngươi thật làm cho ta thất vọng, Tiêu gia ta tại sao lại sinh ra một nữ nhi ác độc như ngươi ”.
“Vu oan? Nếu như ta không có chứng cớ sao có thể đến tìm ngươi đây? Tại sao ngươi không đi hỏi xem, tiểu thiếp tốt đẹp của ngươi, nữ nhi bảo bối của ngươi đã làm cái gì, ngược lại lại luôn mồm nói ta vu oan. Tiêu lão gia… con mắt của ngươi bị mù, hay đầu óc của ngươi căn bản là óc heo”.
Tiêu Yên tức giận, ngay cả một tiếng phụ thân cũng không gọi, từng câu từng chữ đều mang ý châm chọc, chửi rủa.
Đối với Tiêu Yên mà nói không sợ vận mệnh như cọp, chỉ sợ có cha như heo.
Nàng đã hiểu tại sao “Tiêu Yên” trong nguyên tác lại có vận mệnh nhấp nhô như vậy, có một phụ thân như vậy, còn có thể trông cậy vào ngày mai tươi sáng sao?
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi…”
Tiêu lão gia bị tức không nhẹ nét mặt già nua đen đỏ đen đỏ, ngươi nửa ngày cũng không nói nên lời.
Tiêu Yên còn ngại chọc cho hắn chưa đủ tức giận, môi cong lên: “Chỉ sợ Tiêu lão gia còn chưa biết, một nửa cửa hàng của Tiêu gia đã đổi sang họ Triệu, còn lại một nửa kia, sáu bảy phần mười đã bị hao tổn bên trong… Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, coi chừng sau khi ngươi chết ngay cả chỗ chôn cũng không có”.
Mẹ con Triệu thị lòng dạ lang sói, bao nhiêu năm ở Tiêu gia giống như là sâu mọt, từng chút một gặm nuốt Tiêu gia, mặc dù bây giờ còn chưa bộc lộ ra, nhưng không sớm thì muộn Tiêu gia sẽ bị phá hủy trong tay bọn họ.
/310
|