Mai quý phi sốt ruột muốn nàng vào kinh, nàng lại suýt nữa bị người giết chết, đây không phải là đánh vào mặt Quý phi sao? Nhất định Lý Trường Thuận sẽ không để yên.
Khóe môi Tiêu Yên nâng lên vui vẻ tàn khốc: “Thúy Trúc, bưng lư hương đi theo ta.”
“Vâng, Tiểu thư.”
Trong thư phòng, Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận đánh cờ.
Tiêu Yên không gõ cửa, trực tiếp đá văng, cũng không hành lễ, trực tiếp ném lư hương lên trên bàn cờ của họ, khiến cờ đen trắng rơi đầy đất.
Tiêu lão gia lập tức gầm thét: “Làm càn, Tiêu Yên ngươi làm cái gì?” .
Mấy ngày nay, có thể nói Tiêu lão gia ra vẻ đáng thương nịnh nọt Lý Trường Thuận, hy vọng hắn có thể phá lệ mang theo Tiêu Uyển, tiền hắn không tiếc, vuốt mông ngựa cũng không ít, nhưng Lý Trường Thuận lại thủy chung không mở miệng.
Lý Trường Thuận là ai, từ một thái giám nho nhỏ trong cung, trở thành tâm phúc của Mai quý phi, vậy cũng đủ thấy là tinh anh trong tinh anh.
Tiêu lão gia dù khôn khéo cũng không nên nghĩ cùng Lý Trường Thuận chơi lòng, hai người căn bản không cùng cấp bậc.
Rơi vào đường cùng khóe miệng Tiêu lão gia còn dài hơn phao, đêm nào Triệu thị cũng khóc lóc hướng hắn kêu oan, ói gần nói xa đều là Tiêu Yên xấu, làm cho mỗi lần hắn nghe đều phiền chán không thôi.
Nếu lúc trước bị ái thiếp châm ngòi như vậy Tiêu lão gia đã sớm hạ thủ với Tiêu Yên, nhưng xưa đâu bằng nay, dù Tiêu lão gia có ngu cũng không dám nhân lúc Lý Trường Thuận đang đóng quân nhà hắn mà ra tay với Tiêu Yên.
Tiêu Yên hướng Lý Trường Thuận hành lễ: “Công công, thực xin lỗi vì khiến ngài chê cười, hôm nay, ta muốn hướng phụ thân đòi công đạo.”
“Cô nương cứ tự nhiên, lão phu ngồi một bên cũng được.”
Ý tứ Lý Trường Thuận rất rõ ràng, Tiêu Yên có ủy khuất gì cứ nói, hắn vẫn ngồi ở đây.
Tiêu lão gia vừa nghe, da thịt trên mặt dài ra….
Lần này Tiêu Yên yên tâm, quay đầu bén nhọn nhìn Tiêu lão gia, cười lại: “làm cái gì, ngược lại nữ nhi muốn hỏi một chút, phụ thân, ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng nữ nhi chết, Tiêu Uyển có thể thuận lợi thay thế ta đi gặp Quý phi nương nương?”
Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận kinh ngạc tại chỗ, như thế nào cũng không ngờ rằng Tiêu Yên sẽ nói những lời này.
Khóe môi Tiêu Yên nâng lên vui vẻ tàn khốc: “Thúy Trúc, bưng lư hương đi theo ta.”
“Vâng, Tiểu thư.”
Trong thư phòng, Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận đánh cờ.
Tiêu Yên không gõ cửa, trực tiếp đá văng, cũng không hành lễ, trực tiếp ném lư hương lên trên bàn cờ của họ, khiến cờ đen trắng rơi đầy đất.
Tiêu lão gia lập tức gầm thét: “Làm càn, Tiêu Yên ngươi làm cái gì?” .
Mấy ngày nay, có thể nói Tiêu lão gia ra vẻ đáng thương nịnh nọt Lý Trường Thuận, hy vọng hắn có thể phá lệ mang theo Tiêu Uyển, tiền hắn không tiếc, vuốt mông ngựa cũng không ít, nhưng Lý Trường Thuận lại thủy chung không mở miệng.
Lý Trường Thuận là ai, từ một thái giám nho nhỏ trong cung, trở thành tâm phúc của Mai quý phi, vậy cũng đủ thấy là tinh anh trong tinh anh.
Tiêu lão gia dù khôn khéo cũng không nên nghĩ cùng Lý Trường Thuận chơi lòng, hai người căn bản không cùng cấp bậc.
Rơi vào đường cùng khóe miệng Tiêu lão gia còn dài hơn phao, đêm nào Triệu thị cũng khóc lóc hướng hắn kêu oan, ói gần nói xa đều là Tiêu Yên xấu, làm cho mỗi lần hắn nghe đều phiền chán không thôi.
Nếu lúc trước bị ái thiếp châm ngòi như vậy Tiêu lão gia đã sớm hạ thủ với Tiêu Yên, nhưng xưa đâu bằng nay, dù Tiêu lão gia có ngu cũng không dám nhân lúc Lý Trường Thuận đang đóng quân nhà hắn mà ra tay với Tiêu Yên.
Tiêu Yên hướng Lý Trường Thuận hành lễ: “Công công, thực xin lỗi vì khiến ngài chê cười, hôm nay, ta muốn hướng phụ thân đòi công đạo.”
“Cô nương cứ tự nhiên, lão phu ngồi một bên cũng được.”
Ý tứ Lý Trường Thuận rất rõ ràng, Tiêu Yên có ủy khuất gì cứ nói, hắn vẫn ngồi ở đây.
Tiêu lão gia vừa nghe, da thịt trên mặt dài ra….
Lần này Tiêu Yên yên tâm, quay đầu bén nhọn nhìn Tiêu lão gia, cười lại: “làm cái gì, ngược lại nữ nhi muốn hỏi một chút, phụ thân, ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ ngươi thực cho rằng nữ nhi chết, Tiêu Uyển có thể thuận lợi thay thế ta đi gặp Quý phi nương nương?”
Tiêu lão gia cùng Lý Trường Thuận kinh ngạc tại chỗ, như thế nào cũng không ngờ rằng Tiêu Yên sẽ nói những lời này.
/310
|