Thời cổ đại vừa nghe đến hai chữ ‘ôn dịch’ là giống như nghe thấy thác lũ hay thú dữ, nha dịch không dám chậm trễ, vội vàng chạy đi báo với Tống đại nhân.
Tống đại nhân anh minh quyết đoán, lập tức hạ lệnh phong tỏa nhà lao, cách ly những người đã tiếp xúc với mẹ con Triệu thị, cũng sai người đem người bệnh đi thiêu sống.
Những thủ đoạn của Triệu thị còn chưa kịp thi triển đã chết non trong mồi lửa, từ khi bà vào nhà lao đến khi bị chết cháy chỉ ngắn ngủn trong mười ngày.
Tiêu lão gia bị giam ở gian giữa nên đã tách khỏi Triệu thị ngay từ đầu, rất may mắn không bị dính ôn dịch, nhưng từ sau khi lão nghe người ta nói mẹ con Triệu thị bị thiêu sống đến nay vẫn còn hậm hực không vui, thân thể chưa gượng dậy nổi.
Hơn nữa nhà lao ẩm ướt bẩn thỉu, gay mũi khó ngửi, hoàn cảnh rất ác liệt, bệnh tình Tiêu lão gia càng nặng thêm, cuối cùng cũng tắt thở.
Lúc này Tiêu Yên đã lên đường đến kinh thành, hơn mười ngày dầm mưa giãi nắng, nghe Lý Trường Thuận nói, còn hai ba ngày lộ trình liền đến kinh thành.
Tiêu Yên thở dài thườn thượt, may là cố gắng nhịn thêm hai ba ngày nữa, chứ ếu không chắc nàng sẽ điên mất.
Một tối kia sau khi đã tắm rửa, Tiêu Yên cho Thúy Trúc lui xuống nghỉ ngơi, nàng ngồi trên bàn cầm ấm trà rót chén nước.
“Không ngại mệt mỏi đi theo cả một quãng đường dài, nếu không ngại, lại đây uống chén nước.”
Trên đường đi, lúc rảnh rỗi Tiêu Yên thường đặc biệt thân thiết với hệ thống tỷ để xin chút nhiệm vụ nhỏ, thăng cấp kiếm tiền, tăng cường giác quan.
Hôm nay thính giác nàng đã tương đối lợi hại, luôn ngồi trong xe ngựa, xung quanh là đủ loại âm thanh, nhưng nàng vẫn nghe được có một người liên tục đi theo phía sau.
Mới đầu Tiêu Yên rất sợ, cho là tình tiết nửa đường bất ngờ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng ngày qua ngày, đến bây giờ người nọ vẫn chưa xuống tay, hiển nhiên không phải là muốn giết người.
Ngoài phòng chìm trong yên tĩnh, không có thanh âm gì, lát sau cũng không có người tiến đến, Tiêu Yên bực mình nói: “Còn không chịu ra, ta vẫn nghe thấy tiếng ngươi thở dốc, ngươi có tới hay không, ta còn muốn ngủ, cám ơn ngươi đã giúp đỡ gác đêm.”
Giọng điệu cứng rắn của Tiêu Yên rơi xuống, liền nghe cửa sổ ‘cạch’ một tiếng mở ra, một người tiến vào, một nam nhân, một nam nhân quen thuộc.
Tiêu Yên quan sát nam nhân trước mắt một phen, khóe môi nở nụ cười khẩy nói: “Ơ, Tiêu Dao công tử, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn sống?”
Tống đại nhân anh minh quyết đoán, lập tức hạ lệnh phong tỏa nhà lao, cách ly những người đã tiếp xúc với mẹ con Triệu thị, cũng sai người đem người bệnh đi thiêu sống.
Những thủ đoạn của Triệu thị còn chưa kịp thi triển đã chết non trong mồi lửa, từ khi bà vào nhà lao đến khi bị chết cháy chỉ ngắn ngủn trong mười ngày.
Tiêu lão gia bị giam ở gian giữa nên đã tách khỏi Triệu thị ngay từ đầu, rất may mắn không bị dính ôn dịch, nhưng từ sau khi lão nghe người ta nói mẹ con Triệu thị bị thiêu sống đến nay vẫn còn hậm hực không vui, thân thể chưa gượng dậy nổi.
Hơn nữa nhà lao ẩm ướt bẩn thỉu, gay mũi khó ngửi, hoàn cảnh rất ác liệt, bệnh tình Tiêu lão gia càng nặng thêm, cuối cùng cũng tắt thở.
Lúc này Tiêu Yên đã lên đường đến kinh thành, hơn mười ngày dầm mưa giãi nắng, nghe Lý Trường Thuận nói, còn hai ba ngày lộ trình liền đến kinh thành.
Tiêu Yên thở dài thườn thượt, may là cố gắng nhịn thêm hai ba ngày nữa, chứ ếu không chắc nàng sẽ điên mất.
Một tối kia sau khi đã tắm rửa, Tiêu Yên cho Thúy Trúc lui xuống nghỉ ngơi, nàng ngồi trên bàn cầm ấm trà rót chén nước.
“Không ngại mệt mỏi đi theo cả một quãng đường dài, nếu không ngại, lại đây uống chén nước.”
Trên đường đi, lúc rảnh rỗi Tiêu Yên thường đặc biệt thân thiết với hệ thống tỷ để xin chút nhiệm vụ nhỏ, thăng cấp kiếm tiền, tăng cường giác quan.
Hôm nay thính giác nàng đã tương đối lợi hại, luôn ngồi trong xe ngựa, xung quanh là đủ loại âm thanh, nhưng nàng vẫn nghe được có một người liên tục đi theo phía sau.
Mới đầu Tiêu Yên rất sợ, cho là tình tiết nửa đường bất ngờ xuất hiện trong tiểu thuyết.
Nhưng ngày qua ngày, đến bây giờ người nọ vẫn chưa xuống tay, hiển nhiên không phải là muốn giết người.
Ngoài phòng chìm trong yên tĩnh, không có thanh âm gì, lát sau cũng không có người tiến đến, Tiêu Yên bực mình nói: “Còn không chịu ra, ta vẫn nghe thấy tiếng ngươi thở dốc, ngươi có tới hay không, ta còn muốn ngủ, cám ơn ngươi đã giúp đỡ gác đêm.”
Giọng điệu cứng rắn của Tiêu Yên rơi xuống, liền nghe cửa sổ ‘cạch’ một tiếng mở ra, một người tiến vào, một nam nhân, một nam nhân quen thuộc.
Tiêu Yên quan sát nam nhân trước mắt một phen, khóe môi nở nụ cười khẩy nói: “Ơ, Tiêu Dao công tử, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn sống?”
/310
|