Mặt Tiêu Yên không đổi nhìn Mạc Đình Ca, ánh mắt như mặt hồ mùa đông bị đóng băng dày ba thước.
“Từ lúc trên thuyền hoa, ngươi đã động sát ý với ta. Nếu như lúc ấy người ở bên cạnh không phải là Lệnh Hồ Cẩm Y, ta chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
Ngươi bị hắn đánh rơi xuống nước, nếu như không có ta ngăn cản Lệnh Hồ Cẩm Y, ngươi thật sự cho là chính mình còn có thể sống mà đứng đây sao?
Mạc Đình Ca, ngươi cứu ta một mạng, ta trả lại ngươi một mạng, hai người chúng ta không ai nợ ai.”
Tiêu Yên nói dối đến mặt không đỏ tim không loạn. Ngày đó Lệnh Hồ Cẩm Y không tiếp tục đuổi giết Mạc Đình Ca, là bởi vì người ta căn bản không coi hắn vào mắt, nhưng Tiêu Yên lại đem “công lao” này ôm hết trên người mình.
Như thế có thể làm cho tiềm thức của Mạc Đình Ca có lòng cảm kích đối với Tiêu Yên.
Nếu như sau này hai người thật sự xung đột trực diện, người như Mạc Đình Ca nhất định sẽ niệm tình lúc trước nàng đã cứu hắn một mạng, đối với nàng sẽ hạ thủ lưu tình.
Thế này Tiêu Yên chừa lại cho mình một đường lui, quan trọng là vẫn có thể giữ mạng.
Tiêu Yên không sợ việc này sẽ bị phát hiện. Bởi vì Mạc Đình Ca không thể nào chán sống hồ đồ chạy đến trước mặt Lệnh Hồ Cẩm Y, ngờ nghệch hỏi: ngày đó là Tiêu Yên ngăn cản, ngươi mới thả ta một mạng?
Lệnh Hồ Cẩm Y sẽ càng không đem chuyện nhỏ này để ở trong lòng, cho nên Tiêu Yên nói dối, vĩnh viễn không sợ có ngày bị vạch trần.
Trong lòng Tiêu Yên thở dài một tiếng, a… Nàng quả thật là người đàn bà xấu, quá âm hiểm.
Mạc Đình Ca vô cùng sửng sốt, Lệnh Hồ Cẩm Y hoàn hảo hiếm thấy, chưa từng có người nào có thể còn sống chạy thoát từ trong tay hắn, vậy cái gì mà mình lại có thể, Còn tưởng rằng bản thân có vận khí tốt, không nghĩ tới là Tiêu Yên giúp hắn.
Tâm can của Mạc Đình Ca mềm nhũn, càng nhìn Tiêu Yên ánh mắt càng dịu dàng.
“Tốt… Hai ta không thiếu nợ nhau… Ngươi bảo trọng, ta… Đi trước…”
“Đi thong thả, không tiễn…”
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Buổi chiều ba ngày sau, mặt trời sắp lặn, một rặng mây đỏ diễm lệ nơi chân trời, chiếu đến hoàng cung vô cùng nguy nga cao lớn, xa hoa trang nghiêm.
Tiêu Yên híp mắt ngóng về nơi cung điện xa xăm, hẳn chỗ cao nhất kia là điện Càn Hoa.
Lý Trường Thuận lúc này đã đổi lại y phục thái giám, cung kính đi đến trước mặt Tiêu Yên : “Biểu tiểu thư, đến hoàng cung, mời nhanh chân, Quý phi nương nương rất mong được gặp người.”
“Từ lúc trên thuyền hoa, ngươi đã động sát ý với ta. Nếu như lúc ấy người ở bên cạnh không phải là Lệnh Hồ Cẩm Y, ta chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết.
Ngươi bị hắn đánh rơi xuống nước, nếu như không có ta ngăn cản Lệnh Hồ Cẩm Y, ngươi thật sự cho là chính mình còn có thể sống mà đứng đây sao?
Mạc Đình Ca, ngươi cứu ta một mạng, ta trả lại ngươi một mạng, hai người chúng ta không ai nợ ai.”
Tiêu Yên nói dối đến mặt không đỏ tim không loạn. Ngày đó Lệnh Hồ Cẩm Y không tiếp tục đuổi giết Mạc Đình Ca, là bởi vì người ta căn bản không coi hắn vào mắt, nhưng Tiêu Yên lại đem “công lao” này ôm hết trên người mình.
Như thế có thể làm cho tiềm thức của Mạc Đình Ca có lòng cảm kích đối với Tiêu Yên.
Nếu như sau này hai người thật sự xung đột trực diện, người như Mạc Đình Ca nhất định sẽ niệm tình lúc trước nàng đã cứu hắn một mạng, đối với nàng sẽ hạ thủ lưu tình.
Thế này Tiêu Yên chừa lại cho mình một đường lui, quan trọng là vẫn có thể giữ mạng.
Tiêu Yên không sợ việc này sẽ bị phát hiện. Bởi vì Mạc Đình Ca không thể nào chán sống hồ đồ chạy đến trước mặt Lệnh Hồ Cẩm Y, ngờ nghệch hỏi: ngày đó là Tiêu Yên ngăn cản, ngươi mới thả ta một mạng?
Lệnh Hồ Cẩm Y sẽ càng không đem chuyện nhỏ này để ở trong lòng, cho nên Tiêu Yên nói dối, vĩnh viễn không sợ có ngày bị vạch trần.
Trong lòng Tiêu Yên thở dài một tiếng, a… Nàng quả thật là người đàn bà xấu, quá âm hiểm.
Mạc Đình Ca vô cùng sửng sốt, Lệnh Hồ Cẩm Y hoàn hảo hiếm thấy, chưa từng có người nào có thể còn sống chạy thoát từ trong tay hắn, vậy cái gì mà mình lại có thể, Còn tưởng rằng bản thân có vận khí tốt, không nghĩ tới là Tiêu Yên giúp hắn.
Tâm can của Mạc Đình Ca mềm nhũn, càng nhìn Tiêu Yên ánh mắt càng dịu dàng.
“Tốt… Hai ta không thiếu nợ nhau… Ngươi bảo trọng, ta… Đi trước…”
“Đi thong thả, không tiễn…”
– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –
Buổi chiều ba ngày sau, mặt trời sắp lặn, một rặng mây đỏ diễm lệ nơi chân trời, chiếu đến hoàng cung vô cùng nguy nga cao lớn, xa hoa trang nghiêm.
Tiêu Yên híp mắt ngóng về nơi cung điện xa xăm, hẳn chỗ cao nhất kia là điện Càn Hoa.
Lý Trường Thuận lúc này đã đổi lại y phục thái giám, cung kính đi đến trước mặt Tiêu Yên : “Biểu tiểu thư, đến hoàng cung, mời nhanh chân, Quý phi nương nương rất mong được gặp người.”
/310
|