Tiêu Yên ra vẻ ngượng ngùng : “Lần đầu tiên được gặp Quý phi nương nương, ta rất khẩn trương, chỉ sợ sau khi nhìn thấy nương nương lại gây ra sai sót.”
Lý Trường Thuận dìu lấy Tiêu Yên đang đi phía sau.
“tâm tình của tiểu thư nô tài có thể hiểu, Nương nương đối đãi với người vô cùng tốt, thưởng phạt phân minh, là một chủ tử hòa nhã công bằng chính trực, người không cần khẩn trương.”
Tiêu Yên nghiêm túc nghe, nét mặt xinh đẹp dần trở nên thoải mái, vui vẻ.
“Đối đãi người vô cùng tốt” lại “thưởng phạt phân minh “, nghe xem, lời nói này hơn cả dạy dỗ a!
Đây là Lý Trường Thuận thầm cảnh cáo Tiêu Yên. Trước mặt Quý phi phải hiểu quy củ, phải cẩn thận, không nên nói, không nên làm, cũng đừng gây phiền toái cho nương nương, nội cung là nơi xem trọng quy củ nhất.
Nếu làm gì để nương nương không thoải mái, dù là thân thích, nương nương tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay .
Còn chưa nhìn thấy người đâu, Lý Trường Thuận đã ra oai phủ đầu nàng. Tiêu Yên tuyệt đối không tin chính bản thân hắn tự nói ra mấy lời này, nhất định là ý của vị nương nương trong nội cung kia .
Tiêu Yên vuốt Tiểu Hồng, len lén thở dài, nàng dám đoán chắc, Mai Quý phi này không phải là người dễ chung sống.
Xem ra từ giờ trở đi sẽ phải căng thẳng thần kinh, không thể thả lỏng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Hoàng cung rất lớn, từ cửa cung đến Trường Xuân cung của Mai Quý phi chủ tử đoán chừng đi ít nhất gần nửa canh giờ.
Từng bước vững vàng đi trên mặt đất, Tiêu Yên đi xuống, hướng Lý Trường Thuận hành lễ.
“Công công, lần đầu tiên ta tiến cung, có rất nhiều thứ không hiểu, cũng không rõ quy củ trong nội cung. Nếu như có chỗ nào không đúng, làm phiền công công giúp đỡ, dạy bảo nhiều hơn.”
Lý Trường Thuận gật đầu hài lòng. Lần đầu tiên tiến cung nhưng không ngó chung quanh, cũng không có lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên, liên tục lạnh nhạt đối đáp, là một tài năng biết nhẫn nhịn , tương lai tất có tiền đồ.
“Biểu tiểu thư là một người biết tiến thoái , nương nương nhất định sẽ rất thích người.”
Tiêu Yên không nhìn rõ thái độ của Lý Trường Thuận, lời nói của hắn lập lờ nước đôi. Đã đến trước Trường Xuân cung, Tiêu Yên cũng không nói tiếp nữa.
Tiêu Yên một mực cúi đầu, không dám ngẩng lên, đợi cung nữ Thúy Sinh Sinh dẫn đường nói: “Nương nương, Biểu tiểu thư đến.”
Tiêu Yên quỳ xuống, cung kính hành lễ: “Dân nữ Tiêu Yên tham kiến Quý phi nương nương.”
Lý Trường Thuận dìu lấy Tiêu Yên đang đi phía sau.
“tâm tình của tiểu thư nô tài có thể hiểu, Nương nương đối đãi với người vô cùng tốt, thưởng phạt phân minh, là một chủ tử hòa nhã công bằng chính trực, người không cần khẩn trương.”
Tiêu Yên nghiêm túc nghe, nét mặt xinh đẹp dần trở nên thoải mái, vui vẻ.
“Đối đãi người vô cùng tốt” lại “thưởng phạt phân minh “, nghe xem, lời nói này hơn cả dạy dỗ a!
Đây là Lý Trường Thuận thầm cảnh cáo Tiêu Yên. Trước mặt Quý phi phải hiểu quy củ, phải cẩn thận, không nên nói, không nên làm, cũng đừng gây phiền toái cho nương nương, nội cung là nơi xem trọng quy củ nhất.
Nếu làm gì để nương nương không thoải mái, dù là thân thích, nương nương tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay .
Còn chưa nhìn thấy người đâu, Lý Trường Thuận đã ra oai phủ đầu nàng. Tiêu Yên tuyệt đối không tin chính bản thân hắn tự nói ra mấy lời này, nhất định là ý của vị nương nương trong nội cung kia .
Tiêu Yên vuốt Tiểu Hồng, len lén thở dài, nàng dám đoán chắc, Mai Quý phi này không phải là người dễ chung sống.
Xem ra từ giờ trở đi sẽ phải căng thẳng thần kinh, không thể thả lỏng, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
Hoàng cung rất lớn, từ cửa cung đến Trường Xuân cung của Mai Quý phi chủ tử đoán chừng đi ít nhất gần nửa canh giờ.
Từng bước vững vàng đi trên mặt đất, Tiêu Yên đi xuống, hướng Lý Trường Thuận hành lễ.
“Công công, lần đầu tiên ta tiến cung, có rất nhiều thứ không hiểu, cũng không rõ quy củ trong nội cung. Nếu như có chỗ nào không đúng, làm phiền công công giúp đỡ, dạy bảo nhiều hơn.”
Lý Trường Thuận gật đầu hài lòng. Lần đầu tiên tiến cung nhưng không ngó chung quanh, cũng không có lộ ra nét mặt mừng rỡ như điên, liên tục lạnh nhạt đối đáp, là một tài năng biết nhẫn nhịn , tương lai tất có tiền đồ.
“Biểu tiểu thư là một người biết tiến thoái , nương nương nhất định sẽ rất thích người.”
Tiêu Yên không nhìn rõ thái độ của Lý Trường Thuận, lời nói của hắn lập lờ nước đôi. Đã đến trước Trường Xuân cung, Tiêu Yên cũng không nói tiếp nữa.
Tiêu Yên một mực cúi đầu, không dám ngẩng lên, đợi cung nữ Thúy Sinh Sinh dẫn đường nói: “Nương nương, Biểu tiểu thư đến.”
Tiêu Yên quỳ xuống, cung kính hành lễ: “Dân nữ Tiêu Yên tham kiến Quý phi nương nương.”
/310
|