Lý Tiêu là bị Mai quý phi làm hư, lại thêm Hoàng Thượng cũng thích đứa con trai này, cho nên thời gian dài đã dung dưỡng hắn thành kẻ coi trời bằng vung, tính khí Bá vương tùy ý làm bậy.
Nhưng mà việc này thật không khiến cho hắn trở thành người ngu ngốc, ngược lại, Lý Tiêu thông minh phi thường.
Hắn không có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn hiểu được việc giả ngốc nghếch, trừ ra ăn uống vui đùa là cường hạng, ở các phương diện đều biểu hiện không bằng Tam hoàng tử Lý Hạo cùng một mẹ sinh ra với hắn.
Lần đầu khi nhìn thấy Tiêu Yên, Lý Tiêu thừa nhận, hắn bị vẻ đẹp của nàng làm kinh hồn, mặc dù ở kinh thành hắn gặp qua nhiều mỹ nữ thực có thể chỉ cá ở sông để hình dung, nhưngTiêu Yên gây cho hắn chấn động rất lớn.
Có lẽ nàng không phải là người đẹp nhất, nhưng nàng cũng rất đặc biệt, dù nàng che dấu vô cùng tốt, nhưng trực giác Lý Tiêu nói cho hắn biết, bề ngoài vờ như nhu thuận, nội tâm là tiểu hồ ly rất tà ác.
Lý Tiêu đột nhiên nóng lòng muốn thử bắt Tiêu Yên lòi đuôi cáo, làm cho nàng phải lộ ra bộ mặt thật của mình.
Tiêu Yên nắm chặt tay, uy hiếp, mẹ nó, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
Hít sâu, hít sâu… Ngàn vạn không thể phát hỏa.
Người ta là hoàng tử, tùy tiện một câu nói, liền có thể giết nàng, vất vả lắm mới bò được từ trong hố lửa của Tiêu gia ra bên ngoài, vừa giữ được tính mạng, không thể bỏ xác ở nơi này.
Tiêu Yên nhận thức tốt, sự kiên nhẫn cũng vô cùng tốt, nếu không tại sao nàng có thể ở Tiêu gia nhiều năm vẫn không bỏ đi, cũng không rơi rụng.
Kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm trước đây làm cho Tiêu Yên trở thành một người vô cùng bình tĩnh – – thời khắc mấu chốt, nên tỏ ra đáng thương nhất định không thể làm ra vẻ đại gia
Cho nên… Tiêu Yên giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn không cốt khí, hướng Lý Tiêu bày ra nét mặt đầy vui vẻ, ngọt ngào hô một tiếng: “Ngũ ca ca… Buông ra được hay không?”
Lý Tiêu trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng của Tiêu Yên.
Tiêu Yên cười lên rất mê người, vốn có ngũ quan xinh đẹp, lập tức giống như một đóa hoa phú quý đậm mùi mực, nở rộ sáng rực chói cả mắt.
Ánh mắt đầy nước giống như là sẽ nói như nhau, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo vài phần tính trẻ con, sau khi nghe có thể rã rời tận đáy lòng.
Tiêu Yên lên mặt , xem đi xem đi, tỷ tỷ cũng rất có mị lực,không ngờ gương mặt này của tỷ có thể dụ dỗ ít người.
Chẳng phải chỉ là một tên tiểu tử lớn hơn nàng hai tháng, cơ thể còn chưa phát triển tốt hay sao, liền muốn đùa giỡn nàng, còn không phải là bị tỷ mê hoặc làm cho thất điên bát đảo
Nhưng mà việc này thật không khiến cho hắn trở thành người ngu ngốc, ngược lại, Lý Tiêu thông minh phi thường.
Hắn không có ý định tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn hiểu được việc giả ngốc nghếch, trừ ra ăn uống vui đùa là cường hạng, ở các phương diện đều biểu hiện không bằng Tam hoàng tử Lý Hạo cùng một mẹ sinh ra với hắn.
Lần đầu khi nhìn thấy Tiêu Yên, Lý Tiêu thừa nhận, hắn bị vẻ đẹp của nàng làm kinh hồn, mặc dù ở kinh thành hắn gặp qua nhiều mỹ nữ thực có thể chỉ cá ở sông để hình dung, nhưngTiêu Yên gây cho hắn chấn động rất lớn.
Có lẽ nàng không phải là người đẹp nhất, nhưng nàng cũng rất đặc biệt, dù nàng che dấu vô cùng tốt, nhưng trực giác Lý Tiêu nói cho hắn biết, bề ngoài vờ như nhu thuận, nội tâm là tiểu hồ ly rất tà ác.
Lý Tiêu đột nhiên nóng lòng muốn thử bắt Tiêu Yên lòi đuôi cáo, làm cho nàng phải lộ ra bộ mặt thật của mình.
Tiêu Yên nắm chặt tay, uy hiếp, mẹ nó, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn.
Hít sâu, hít sâu… Ngàn vạn không thể phát hỏa.
Người ta là hoàng tử, tùy tiện một câu nói, liền có thể giết nàng, vất vả lắm mới bò được từ trong hố lửa của Tiêu gia ra bên ngoài, vừa giữ được tính mạng, không thể bỏ xác ở nơi này.
Tiêu Yên nhận thức tốt, sự kiên nhẫn cũng vô cùng tốt, nếu không tại sao nàng có thể ở Tiêu gia nhiều năm vẫn không bỏ đi, cũng không rơi rụng.
Kinh nghiệm sinh tồn nhiều năm trước đây làm cho Tiêu Yên trở thành một người vô cùng bình tĩnh – – thời khắc mấu chốt, nên tỏ ra đáng thương nhất định không thể làm ra vẻ đại gia
Cho nên… Tiêu Yên giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn không cốt khí, hướng Lý Tiêu bày ra nét mặt đầy vui vẻ, ngọt ngào hô một tiếng: “Ngũ ca ca… Buông ra được hay không?”
Lý Tiêu trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn qua nụ cười nhẹ nhàng của Tiêu Yên.
Tiêu Yên cười lên rất mê người, vốn có ngũ quan xinh đẹp, lập tức giống như một đóa hoa phú quý đậm mùi mực, nở rộ sáng rực chói cả mắt.
Ánh mắt đầy nước giống như là sẽ nói như nhau, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo vài phần tính trẻ con, sau khi nghe có thể rã rời tận đáy lòng.
Tiêu Yên lên mặt , xem đi xem đi, tỷ tỷ cũng rất có mị lực,không ngờ gương mặt này của tỷ có thể dụ dỗ ít người.
Chẳng phải chỉ là một tên tiểu tử lớn hơn nàng hai tháng, cơ thể còn chưa phát triển tốt hay sao, liền muốn đùa giỡn nàng, còn không phải là bị tỷ mê hoặc làm cho thất điên bát đảo
/310
|