Tiêu Yên đưa tay lảo đảo cánh tay Lý Tiêu, đáng thương nói: “Ca ca… Buông tay a, Yên nhi mệt chết đi, nghĩ phải nhanh nghỉ ngơi.”
Rốt cục thần trí Lý Tiêu thoáng khôi phục một chút, tay không tự chủ buông Tiêu Yên ra, đợi hắn ý thức được bản thân lúc này có điểm thất lễ, liền hắng giọng, che sự bối rối của mình: “Khụ khụ… Là Ngũ Ca sơ sót, nữ tử vốn mảnh mai, muội lại đi nhiều ngày đường như vậy, tất nhiên là cực kỳ mệt mỏi.”
Tiêu Yên vội vàng gật đầu, vì muốn Lý Tiêu đồng tình, yếu ớt nói: “Nói không phiền lụy là giả , ngồi xe ngựa nhiều ngày thế này, thân thể như rời rạc.”
Tất cả nam nhân đều như nhau, bên tai đều mềm, mẹ nó đều thích nữ nhân làm nũng.
Nhìn đi, tỷ vẫn còn sung sức a.
Dọc đường đi phía sau Lý Tiêu vẫn còn quy củ, thỉnh thoảng ngoại trừ ở trên miệng chiếm đôi câu tiện nghi thì không có động thủ động cước.
Tiêu Yên sớm đã nhận thức khi thì gọi “Ngũ hoàng tử “, nhưng lúc lại kêu “Ca ca “, nàng đối với hai chữ “Ca ca” cứ như bóng ma, làm cho nàng lại nghĩ đến Tiêu Long mà rợn cả tóc gáy.
Nói đến Tiêu Long, Tiêu Yên vẫn còn có chút lo lắng, dù sao đến bây giờ còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết của hắn.
Bất quá bọn cướp đường cướp đội ngựa của hắn ngược lại hàng thật giá thật, đến giờ Tiêu Long vẫn chưa trở về Tiêu phủ chắc là đã chết thật rồi đây.
Đưa Tiêu Yên đến Thiên điện xong, Lý Tiêu lèo nhèo một hồi mới chậm rãi rời đi.
Trước khi đi còn kêu hai cung nữ mà Mai Quý phi phân phó đến hầu hạ Tiêu Yên đi ra ngoài.
Hai cung nữ một người tên là Thu Sương, một người là Đông Tuyết, nguyên là hầu hạ Mai Qúy phi tại Chủ điện, cho nên địa vị nô tài ở Trường Xuân cung vẫn tương đối cao.
Cộng thêm Mai quý phi được sủng ái, các nàng là những đại nha đầu hầu hạ chủ tử, trong cung rất nổi tiếng, bình thường không người nào dám xem nhẹ các nàng.
Thời gian lâu, đã khiến các nàng tự cho mình là nô tì tài giỏi.
Bình thường hai nàng luôn được người khác thổi phồng nịnh nọt, đột nhiên bị Mai quý phi phái tới hầu hạ một nha đầu từ địa phương nhỏ tới, việc này bằng với giảm thân phận của các nàng, điều này làm cho lòng dạ hai người thấy không công bằng.
Cho nên lúc đối mặt Tiêu Yên, thái độ Thu Sương Đông Tuyết đều rất ngạo mạn , thập phần xem thường vị tiểu thư thôn dã đến từ Thanh Châu này.
Từ nhỏ đến lớn Lý Tiêu đã là Bá Vương trong cung, đối với mấy nô tài này đều nhìn thấu , mới vừa nghe qua đối thoại giữa Đông Tuyết cùng Tiêu Yên, hắn liền muốn cho người đem hai nô tài hung hăng xảo quyệt này đánh hơn vài chục hèo
Rốt cục thần trí Lý Tiêu thoáng khôi phục một chút, tay không tự chủ buông Tiêu Yên ra, đợi hắn ý thức được bản thân lúc này có điểm thất lễ, liền hắng giọng, che sự bối rối của mình: “Khụ khụ… Là Ngũ Ca sơ sót, nữ tử vốn mảnh mai, muội lại đi nhiều ngày đường như vậy, tất nhiên là cực kỳ mệt mỏi.”
Tiêu Yên vội vàng gật đầu, vì muốn Lý Tiêu đồng tình, yếu ớt nói: “Nói không phiền lụy là giả , ngồi xe ngựa nhiều ngày thế này, thân thể như rời rạc.”
Tất cả nam nhân đều như nhau, bên tai đều mềm, mẹ nó đều thích nữ nhân làm nũng.
Nhìn đi, tỷ vẫn còn sung sức a.
Dọc đường đi phía sau Lý Tiêu vẫn còn quy củ, thỉnh thoảng ngoại trừ ở trên miệng chiếm đôi câu tiện nghi thì không có động thủ động cước.
Tiêu Yên sớm đã nhận thức khi thì gọi “Ngũ hoàng tử “, nhưng lúc lại kêu “Ca ca “, nàng đối với hai chữ “Ca ca” cứ như bóng ma, làm cho nàng lại nghĩ đến Tiêu Long mà rợn cả tóc gáy.
Nói đến Tiêu Long, Tiêu Yên vẫn còn có chút lo lắng, dù sao đến bây giờ còn chưa xác định được nguyên nhân cái chết của hắn.
Bất quá bọn cướp đường cướp đội ngựa của hắn ngược lại hàng thật giá thật, đến giờ Tiêu Long vẫn chưa trở về Tiêu phủ chắc là đã chết thật rồi đây.
Đưa Tiêu Yên đến Thiên điện xong, Lý Tiêu lèo nhèo một hồi mới chậm rãi rời đi.
Trước khi đi còn kêu hai cung nữ mà Mai Quý phi phân phó đến hầu hạ Tiêu Yên đi ra ngoài.
Hai cung nữ một người tên là Thu Sương, một người là Đông Tuyết, nguyên là hầu hạ Mai Qúy phi tại Chủ điện, cho nên địa vị nô tài ở Trường Xuân cung vẫn tương đối cao.
Cộng thêm Mai quý phi được sủng ái, các nàng là những đại nha đầu hầu hạ chủ tử, trong cung rất nổi tiếng, bình thường không người nào dám xem nhẹ các nàng.
Thời gian lâu, đã khiến các nàng tự cho mình là nô tì tài giỏi.
Bình thường hai nàng luôn được người khác thổi phồng nịnh nọt, đột nhiên bị Mai quý phi phái tới hầu hạ một nha đầu từ địa phương nhỏ tới, việc này bằng với giảm thân phận của các nàng, điều này làm cho lòng dạ hai người thấy không công bằng.
Cho nên lúc đối mặt Tiêu Yên, thái độ Thu Sương Đông Tuyết đều rất ngạo mạn , thập phần xem thường vị tiểu thư thôn dã đến từ Thanh Châu này.
Từ nhỏ đến lớn Lý Tiêu đã là Bá Vương trong cung, đối với mấy nô tài này đều nhìn thấu , mới vừa nghe qua đối thoại giữa Đông Tuyết cùng Tiêu Yên, hắn liền muốn cho người đem hai nô tài hung hăng xảo quyệt này đánh hơn vài chục hèo
/310
|