Ra đến bên ngoài, Lý Tiêu dừng lại, cũng không nói chuyện, ánh mắt sắc bén như dao giống như từng nhát từng nhát cứa lên thân hai người.
Dù sao Lý Tiêu cũng trưởng thành trong hoàng cung, mặc dù thủ đoạn không bằng mẫu thân hắn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Mới đầuThu Sương Đông Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bị Lý Tiêu nhìn lâu đến nỗi toàn thân phát run, hai người liếc mắt nhìn nhau trong lòng bắt đầu nói thầm, không biết Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời) Ngũ điện hạ này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bình thường Đông Tuyết được Mai quý phi trọng dụng, lá gan so với Thu Sương lớn hơn, nàng kiên trì mở miệng hỏi: “Không biết Ngũ điện hạ có cái gì sai bảo nô tỳ làm?”
Lý Tiêu tặc lưỡi thở dài, lắc đầu nói: “Sai bảo? Bản điện hạ làm sao dám phân phó hai người các ngươi a, ngay cả lời nói của mẫu phi mà các ngươi cũng có thể không nghe, thì lời của bản điện hạ tính là gì?”
Lý Tiêu khẽ nhếch miệng, vuốt nhẹ túi thơm bên hông, mang theo chút hờ hững, nhìn thế nào cũng thấy hắn là một tên quần là áo lụa.
Thu Sương Đông Tuyết bị dọa sợ vội quỳ trên mặt đất, “Điện hạ thứ tội, nô tỳ không biết đã mạo phạm điện hạ chỗ nào, mong điện hạ tha thứ.”
Có thể một đường lăn lộn vào được Trường Xuân cung làm nha đầu thiếp thân cho Mai quý phi, đầu óc cũng tương đối lanh lợi, chuyển thật nhanh.
Lý Tiêu vừa ra Thiên điện, sắc mặt liền trầm xuống, các nàng rất nhanh đã nghĩ đến,sợ là Ngũ điện hạ muốn trách phạt các nàng bởi vì bọn họ vô lễ với vị biểu tiểu thư từ thôn dã đến kia.
Thu Sương Đông Tuyết bị dọa quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra không ngừng.
Sắc mặt Lý Tiêu tối xuống, thanh âm cũng lạnh vài phần: “Vừa muốn bản điện hạ thứ tội, lại nói không biết rõ mình phạm sai lầm gì, suy cho cùng là người đi theo hầu ở bên cạnh mẫu phi, nhưng lời nói lại không đồng nhất.”
Thu Sương cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Tiêu: “Điện hạ thứ tội, bọn nô tỳ thật sự không biết phạm phải sai lầm gì, kính xin điện hạ chỉ rõ.”
Nàng đang nghĩ mình là người của Quý phi nương nương, đánh chó cũng phải nể mặt chủ đây, cho dù Ngũ hoàng tử, nếu như muốn trừng trị các nàng, cũng phải hỏi qua nương nương.
Cho nên có chết, cũng không thừa nhận bản thân phạm phải sai lầm gì.
Lý Tiêu chán ghét liếc Thu Sương một cái: “Tốt, muốn chỉ rõ, bản điện hạ liền cho các ngươi thấy, trước tiên trả lời các ngươi là ai?
Dù sao Lý Tiêu cũng trưởng thành trong hoàng cung, mặc dù thủ đoạn không bằng mẫu thân hắn, nhưng cũng không thể khinh thường.
Mới đầuThu Sương Đông Tuyết không có cảm giác gì, nhưng bị Lý Tiêu nhìn lâu đến nỗi toàn thân phát run, hai người liếc mắt nhìn nhau trong lòng bắt đầu nói thầm, không biết Hỗn Thế Ma Vương (ma vương hại đời) Ngũ điện hạ này rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bình thường Đông Tuyết được Mai quý phi trọng dụng, lá gan so với Thu Sương lớn hơn, nàng kiên trì mở miệng hỏi: “Không biết Ngũ điện hạ có cái gì sai bảo nô tỳ làm?”
Lý Tiêu tặc lưỡi thở dài, lắc đầu nói: “Sai bảo? Bản điện hạ làm sao dám phân phó hai người các ngươi a, ngay cả lời nói của mẫu phi mà các ngươi cũng có thể không nghe, thì lời của bản điện hạ tính là gì?”
Lý Tiêu khẽ nhếch miệng, vuốt nhẹ túi thơm bên hông, mang theo chút hờ hững, nhìn thế nào cũng thấy hắn là một tên quần là áo lụa.
Thu Sương Đông Tuyết bị dọa sợ vội quỳ trên mặt đất, “Điện hạ thứ tội, nô tỳ không biết đã mạo phạm điện hạ chỗ nào, mong điện hạ tha thứ.”
Có thể một đường lăn lộn vào được Trường Xuân cung làm nha đầu thiếp thân cho Mai quý phi, đầu óc cũng tương đối lanh lợi, chuyển thật nhanh.
Lý Tiêu vừa ra Thiên điện, sắc mặt liền trầm xuống, các nàng rất nhanh đã nghĩ đến,sợ là Ngũ điện hạ muốn trách phạt các nàng bởi vì bọn họ vô lễ với vị biểu tiểu thư từ thôn dã đến kia.
Thu Sương Đông Tuyết bị dọa quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra không ngừng.
Sắc mặt Lý Tiêu tối xuống, thanh âm cũng lạnh vài phần: “Vừa muốn bản điện hạ thứ tội, lại nói không biết rõ mình phạm sai lầm gì, suy cho cùng là người đi theo hầu ở bên cạnh mẫu phi, nhưng lời nói lại không đồng nhất.”
Thu Sương cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Tiêu: “Điện hạ thứ tội, bọn nô tỳ thật sự không biết phạm phải sai lầm gì, kính xin điện hạ chỉ rõ.”
Nàng đang nghĩ mình là người của Quý phi nương nương, đánh chó cũng phải nể mặt chủ đây, cho dù Ngũ hoàng tử, nếu như muốn trừng trị các nàng, cũng phải hỏi qua nương nương.
Cho nên có chết, cũng không thừa nhận bản thân phạm phải sai lầm gì.
Lý Tiêu chán ghét liếc Thu Sương một cái: “Tốt, muốn chỉ rõ, bản điện hạ liền cho các ngươi thấy, trước tiên trả lời các ngươi là ai?
/310
|