Nô tài lấn át chủ, đây là điều Lý Tiêu ghét nhất, nô tài là nô tài chủ tử là chủ tử, điều này tuyệt đối không thể lẫn lộn.
Đông Tuyết run run cổ họng trả lời: “Bọn nô tỳ là nô tài của Quý phi nương nương.”
Lá gan Đông Tuyết rất bé, nàng sắp không chịu nổi ánh mắt của Lý Tiêu.
“Nếu là nô tài thì phải nghe lời chủ tử, mẫu phi phái các ngươi hầu hạ muội muội bản điện hạ, thì phải toàn tâm toàn ý hầu hạ nàng, xem nàng như chủ tử của các ngươi, vậy mà biểu muội ta kêu các ngươi rót chén trà cũng không được? Ha…xem dáng vẻ hai vị quả nhiên còn cao quý hơn cả tiểu thư a.”
Đông Tuyết quỳ rạp trên mặt đất không dám nói một lời, trước đó nàng đã khuyên Thu Sương mặc kệ thân phận người ta như thế nào cũng là thân thích nương nương đón về, không thể chậm trễ, nhưng Thu Sương chẳng những không nghe còn không cho nàng hầu hạ, lại lôi kéo không cho nàng làm.”
Lúc này Đông Tuyết thực hận chết Thu Sương, một nô tài, cho dù tiến cung trước mấy ngày đọc nhiều hơn vài quyển sách thì đã sao, vờ thanh cao làm gì, hại nàng cũng bị liên lụy theo.
Thu Sương vẫn cho rằng Lý Tiêu không dám làm gì các nàng, cho nên vẫn cắn răng gắng gượng chống trả: “Bọn nô tỳ nghĩ biểu tiểu thư đến từ ngoài cung, không thể so sánh với chủ tử nội cung, rất nhiều chuyện tự mình làm so với nô tỳ còn tốt hơn, cho nên…cho nên nô tỳ nghĩ không cần thiết lắm chuyện khiến tiểu thư ghét bỏ.”
Đông Tuyết đã hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, hận đến ngứa răng.
Làm nô tài điều đầu tiên chính là nghe lời chủ tử nói, phạm sai lầm còn không biết ăn năn, vẫn còn ám chỉ thân phận Tiêu Yên thấp kém ti tiện.
Đông Tuyết thật muốn hét lên, cái gì, dù người ta ti tiện cũng cao quý hơn ngươi có được hay không, người ta dù gì cũng là tiểu thư dòng chính, ngươi chỉ là một thôn cô con của tú tài nghèo nàn mà đòi so sánh.
Đây là Thu Sương muốn chết, Đông Tuyết khổ não nghĩ… lúc này khó tránh khỏi trừng phạt rồi.
Lý Tiêu dừng tay nghịch túi thơm, khuôn mặt bất cần đời nổi lên sát ý không chút che dấu.
Khóe môi dẫn ra nụ cười: “Nha…nàng có thể làm rất nhiều chuyện…”
Lý Tiêu mạnh mẽ quay người nâng chân trái đạp vào ngực Thu Sương, thô bạo hét: “Vậy còn cần đám nô tài các ngươi làm gì? Còn không bằng nuôi con chó.”
Đông Tuyết run run cổ họng trả lời: “Bọn nô tỳ là nô tài của Quý phi nương nương.”
Lá gan Đông Tuyết rất bé, nàng sắp không chịu nổi ánh mắt của Lý Tiêu.
“Nếu là nô tài thì phải nghe lời chủ tử, mẫu phi phái các ngươi hầu hạ muội muội bản điện hạ, thì phải toàn tâm toàn ý hầu hạ nàng, xem nàng như chủ tử của các ngươi, vậy mà biểu muội ta kêu các ngươi rót chén trà cũng không được? Ha…xem dáng vẻ hai vị quả nhiên còn cao quý hơn cả tiểu thư a.”
Đông Tuyết quỳ rạp trên mặt đất không dám nói một lời, trước đó nàng đã khuyên Thu Sương mặc kệ thân phận người ta như thế nào cũng là thân thích nương nương đón về, không thể chậm trễ, nhưng Thu Sương chẳng những không nghe còn không cho nàng hầu hạ, lại lôi kéo không cho nàng làm.”
Lúc này Đông Tuyết thực hận chết Thu Sương, một nô tài, cho dù tiến cung trước mấy ngày đọc nhiều hơn vài quyển sách thì đã sao, vờ thanh cao làm gì, hại nàng cũng bị liên lụy theo.
Thu Sương vẫn cho rằng Lý Tiêu không dám làm gì các nàng, cho nên vẫn cắn răng gắng gượng chống trả: “Bọn nô tỳ nghĩ biểu tiểu thư đến từ ngoài cung, không thể so sánh với chủ tử nội cung, rất nhiều chuyện tự mình làm so với nô tỳ còn tốt hơn, cho nên…cho nên nô tỳ nghĩ không cần thiết lắm chuyện khiến tiểu thư ghét bỏ.”
Đông Tuyết đã hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất, hận đến ngứa răng.
Làm nô tài điều đầu tiên chính là nghe lời chủ tử nói, phạm sai lầm còn không biết ăn năn, vẫn còn ám chỉ thân phận Tiêu Yên thấp kém ti tiện.
Đông Tuyết thật muốn hét lên, cái gì, dù người ta ti tiện cũng cao quý hơn ngươi có được hay không, người ta dù gì cũng là tiểu thư dòng chính, ngươi chỉ là một thôn cô con của tú tài nghèo nàn mà đòi so sánh.
Đây là Thu Sương muốn chết, Đông Tuyết khổ não nghĩ… lúc này khó tránh khỏi trừng phạt rồi.
Lý Tiêu dừng tay nghịch túi thơm, khuôn mặt bất cần đời nổi lên sát ý không chút che dấu.
Khóe môi dẫn ra nụ cười: “Nha…nàng có thể làm rất nhiều chuyện…”
Lý Tiêu mạnh mẽ quay người nâng chân trái đạp vào ngực Thu Sương, thô bạo hét: “Vậy còn cần đám nô tài các ngươi làm gì? Còn không bằng nuôi con chó.”
/310
|