bởi vì ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người Lâu Tâm Nguyệt, cho nên không ai thấy hành động mờ ám của Tiêu Yên.
bùa xui xẻo là một thứ rất thần kì, đây là lần đầu tiên Tiêu Yên sử dụng nó.
cuối cùng tạo thành thương tổn gì cũng chưa biết, nàng rất vui vẻ chờ đợi, đây chính là đồ tốt mà nàng hoàn thành nhiệm vụ mới có được.
bước chân Lâu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uyển chuyển, du dương như bông vải, uốn lượn thật mê người.
một đường đi tới mang theo vài phần mị hoặc, nàng biết gương mặt mình không xinh đẹp, cho nên giống như Tiêu Yên, dùng khăn lụa che mặt, chi để lại đôi mắt xinh đẹp.
đúng lúc Lâu Tâm Nguyệt chuẩn bị bước lên đài, một chuyện xảy ra khiến mọi người không tưởng tượng nổi.
nàng thế mà bước hụt, đạp lên làn váy dài, cơ thể mất cân bằng, chưa kịp hét chói tai, đã ngã đập mặt, trên mặt đài bằng trống vang lên một tiếng trầm thấp.
tròng mắt Tiêu Yên lóe sáng, cắn ngón tay, sợ mình là người đầu tiên bật cười.
trong lòng nhảy nhót hưng phấn, bùa xui xẻo thật trâu bò, ha ha tiếp tục tỏa sáng nga.
một màn bất ngờ trước mắt, làm người xem choáng váng.
Lâu Tâm Nguyệt ngã không nặng, xấu hổ và giận dữ đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn từ trên mặt trống đứng lên, nhưng không biết sao lại trượt chân, mỗi lần nàng muốn đứng lên lại ngã xuống, cứ thế lại vang lên tiếng trống trầm thấp.
kể từ đó, tiếng trống vang lên nhiều lần, giống như một kẻ ngốc, ngã xuống lại đứng lên.
không biết ai không nhịn được trước, người đầu tiên bật cười, sau đó là thứ hai rồi thứ ba, rất nhanh cả sảnh đều cười vang.
nhất là Mai quý phi, cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Lâu Tâm Nguyệt cười đến không thở nổi.
“Thì ra… đây là Lâu… Lâu cô nương muốn biểu diễn như vậy, bệ hạ… đúng là, khiến cho người ta cảm thấy mới lạ a, thần thiếp lần đầu tiên biết, thì ra trống còn có thể gõ như vậy, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng, so với Yên nhi vẽ còn thú vị hơn nhiều.”
vốn hoàng đế đã cố gắng hết sức kiềm chế nụ cười của mình, nhưng Mai quý phi vừa nói vậy, hắn cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười ha ha: “Ái phi nói phải, nữ nhi của Lâu ái khanh thực sự… không giống người thường đâu.”
bùa xui xẻo là một thứ rất thần kì, đây là lần đầu tiên Tiêu Yên sử dụng nó.
cuối cùng tạo thành thương tổn gì cũng chưa biết, nàng rất vui vẻ chờ đợi, đây chính là đồ tốt mà nàng hoàn thành nhiệm vụ mới có được.
bước chân Lâu Tâm Nguyệt nhẹ nhàng uyển chuyển, du dương như bông vải, uốn lượn thật mê người.
một đường đi tới mang theo vài phần mị hoặc, nàng biết gương mặt mình không xinh đẹp, cho nên giống như Tiêu Yên, dùng khăn lụa che mặt, chi để lại đôi mắt xinh đẹp.
đúng lúc Lâu Tâm Nguyệt chuẩn bị bước lên đài, một chuyện xảy ra khiến mọi người không tưởng tượng nổi.
nàng thế mà bước hụt, đạp lên làn váy dài, cơ thể mất cân bằng, chưa kịp hét chói tai, đã ngã đập mặt, trên mặt đài bằng trống vang lên một tiếng trầm thấp.
tròng mắt Tiêu Yên lóe sáng, cắn ngón tay, sợ mình là người đầu tiên bật cười.
trong lòng nhảy nhót hưng phấn, bùa xui xẻo thật trâu bò, ha ha tiếp tục tỏa sáng nga.
một màn bất ngờ trước mắt, làm người xem choáng váng.
Lâu Tâm Nguyệt ngã không nặng, xấu hổ và giận dữ đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn từ trên mặt trống đứng lên, nhưng không biết sao lại trượt chân, mỗi lần nàng muốn đứng lên lại ngã xuống, cứ thế lại vang lên tiếng trống trầm thấp.
kể từ đó, tiếng trống vang lên nhiều lần, giống như một kẻ ngốc, ngã xuống lại đứng lên.
không biết ai không nhịn được trước, người đầu tiên bật cười, sau đó là thứ hai rồi thứ ba, rất nhanh cả sảnh đều cười vang.
nhất là Mai quý phi, cười đến chảy nước mắt, chỉ vào Lâu Tâm Nguyệt cười đến không thở nổi.
“Thì ra… đây là Lâu… Lâu cô nương muốn biểu diễn như vậy, bệ hạ… đúng là, khiến cho người ta cảm thấy mới lạ a, thần thiếp lần đầu tiên biết, thì ra trống còn có thể gõ như vậy, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng, so với Yên nhi vẽ còn thú vị hơn nhiều.”
vốn hoàng đế đã cố gắng hết sức kiềm chế nụ cười của mình, nhưng Mai quý phi vừa nói vậy, hắn cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười ha ha: “Ái phi nói phải, nữ nhi của Lâu ái khanh thực sự… không giống người thường đâu.”
/310
|