Thật ra hoàng đế còn muốn nói thêm một câu: yến hội lần này vô cùng thành công, rất viên mãn, thật sự là yến hội vui vẻ nhất từ trước tới nay!
Nhưng lời này ẩn ý sâu quá, làm vua một nước, thủ lĩnh của dân, hắn chỉ có thể kiệm lời một chút.
Đến hoàng đế cũng nói thế, ở bên dưới cười càng dữ dội, bình thường đám người này có ân oán với Lâu gia giờ nhân cơ hội này đương nhiên không buông tha mà rối rít phụ họa với hoàng đế, dùng nước miếng khiến Lâu Tâm Nguyệt bấy nhầy, đồng thời hung ác giẫm tan nát bộ mặt Lâu gia.
Đầu óc Lâu Tâm Nguyệt trống rỗng, bên tai lùng bùng, nàng không nghe được gì cả, chỉ biết lúc này nàng hoàn toàn tiêu rồi, xong rồi…
Nàng càng gấp gáp, lại càng hoảng loạn, càng hoảng chân càng trơn trượt, vì vậy âm thanh tùng tùng lại không ngừng vang lên khiến đám người kia càng cười ngả nghiêng.
Khuôn mặt phụ thân Lâu Tâm Nguyệt đen như than, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thứ mất mặt, còn không mau cút xuống…”
Thể diện Lâu gia bọn họ, chỉ vì nghiệt chướng này mà mất hết, sau này trên triều một tiểu quan cũng có thể lấy chuyện này mà cười vào mặt hắn, ngay cả vị trí Duệ vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới.
Đôi môi Lâu Tâm Nguyệt bị cắn đến nát, nước mắt không ngừng trào ra ngoài, lồng ngực đè nén giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Nàng cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà… cái trống này giống như bị nguyền, thật là trơn trượt không đứng nổi.
Tiêu Yên là người duy nhất không cười ở đây, nàng cắn môi ra vẻ vô cùng kinh ngạc không dám tin nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thật ra trong lòng nghẹn cười đến nội thương.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nằm sấp trên bàn, dùng sức vỗ mặt bàn, cười không kiêng dè như Mai quý phi.
Lúc này toàn trường hỗn loạn không thể kiềm chế, từ hoàng đế tới hoàng hậu, một đám vợ bé trong hậu cung cho tới văn võ bá quan, thiên kim các nhà đến cả những cung nữ thị vệ thái giám cũng cưới đến đau cả bụng tái cả mặt, tiếng cười càng ngày càng lớn.
Giờ phút này, Lâu Tâm Nguyệt thật muốn chết cho xong.
Mai quý phi cười đủ, dõi mắt ra xa nhìn Tiêu Yên, đúng lúc gặp phải tầm mắt của nàng, lúc ánh mắt hai người va chạm thiếu chút nữa nở hoa.
Nhưng lời này ẩn ý sâu quá, làm vua một nước, thủ lĩnh của dân, hắn chỉ có thể kiệm lời một chút.
Đến hoàng đế cũng nói thế, ở bên dưới cười càng dữ dội, bình thường đám người này có ân oán với Lâu gia giờ nhân cơ hội này đương nhiên không buông tha mà rối rít phụ họa với hoàng đế, dùng nước miếng khiến Lâu Tâm Nguyệt bấy nhầy, đồng thời hung ác giẫm tan nát bộ mặt Lâu gia.
Đầu óc Lâu Tâm Nguyệt trống rỗng, bên tai lùng bùng, nàng không nghe được gì cả, chỉ biết lúc này nàng hoàn toàn tiêu rồi, xong rồi…
Nàng càng gấp gáp, lại càng hoảng loạn, càng hoảng chân càng trơn trượt, vì vậy âm thanh tùng tùng lại không ngừng vang lên khiến đám người kia càng cười ngả nghiêng.
Khuôn mặt phụ thân Lâu Tâm Nguyệt đen như than, đứng dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thứ mất mặt, còn không mau cút xuống…”
Thể diện Lâu gia bọn họ, chỉ vì nghiệt chướng này mà mất hết, sau này trên triều một tiểu quan cũng có thể lấy chuyện này mà cười vào mặt hắn, ngay cả vị trí Duệ vương phi cũng đừng hòng nghĩ tới.
Đôi môi Lâu Tâm Nguyệt bị cắn đến nát, nước mắt không ngừng trào ra ngoài, lồng ngực đè nén giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Nàng cũng muốn nhanh chóng rời đi, nhưng mà… cái trống này giống như bị nguyền, thật là trơn trượt không đứng nổi.
Tiêu Yên là người duy nhất không cười ở đây, nàng cắn môi ra vẻ vô cùng kinh ngạc không dám tin nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thật ra trong lòng nghẹn cười đến nội thương.
Nếu như có thể, nàng thật sự muốn nằm sấp trên bàn, dùng sức vỗ mặt bàn, cười không kiêng dè như Mai quý phi.
Lúc này toàn trường hỗn loạn không thể kiềm chế, từ hoàng đế tới hoàng hậu, một đám vợ bé trong hậu cung cho tới văn võ bá quan, thiên kim các nhà đến cả những cung nữ thị vệ thái giám cũng cưới đến đau cả bụng tái cả mặt, tiếng cười càng ngày càng lớn.
Giờ phút này, Lâu Tâm Nguyệt thật muốn chết cho xong.
Mai quý phi cười đủ, dõi mắt ra xa nhìn Tiêu Yên, đúng lúc gặp phải tầm mắt của nàng, lúc ánh mắt hai người va chạm thiếu chút nữa nở hoa.
/310
|