Đi không bao lâu nàng ngửi thấy mùi máu tươi, hơn nữa hắc y nhân càng đi về phía trước, mùi máu tươi càng đậm.
Nàng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi dừng lại, có người đặt nàng ngồi lên ghế, cởi dây trân người, nhưng không cởi vải che mắt.
Đang lúc nàng lo lắng khẩn trương, không biết làm sao để chạy, đột nhiên có một nam nhân dùng sức nhấc cằm nàng lên, cười tà nói.
“Dáng vẻ được thông qua, so với mấy loại không đứng đắn thì tốt hơn nhiều, đáng tiếc… nữ nhân xinh đẹp gia gặp không ít, lúc này gia muốn có cảm giác mới mẻ, giữ lại cũng vô dụng, kéo ra ngoài giết.”
Một nam nhân có giọng nói thô lỗ hỏi: “Gia, muốn giết sao, chơi trước được không? Cô nàng này rất xinh tươi.”
“Giết…”
Cơ thể Tiêu Yên căng thẳng, đúng lúc này giọng nói của hệ thống tỷ vang lên.
[Hệ thống]: Kính gửi người chơi Tiêu Yên, ngài đã kích hoạt nhiệm vụ mới – Con tin bỏ chạy.
Nhắc nhở thêm: nhiệm vụ lần này không giới hạn thời gian, nhắc nhở người chơi tự cầu phúc.
Tiêu Yên vừa nghe liền nóng nảy, hệ thống tỷ lúc này không giống như bình thường, tự cầu nhiều phúc, nghĩa là phải tự dựa vào sức mình, không thể nhờ người khác.
Nàng thật vất vả còn sống ra khỏi Tiêu gia, vào cung lại gặp mấy phen sinh tử lúc nào cũng muốn liều mạng bỏ chạy, trải qua biết bao gian khổ mới sống đến nay.
Vậy mà ngay cả người hại chết mình là ai cũng không biết.
Tiêu Yên dựa theo hướng giọng nói, lao tới nhào vào nam nhân trước mặt, kéo vạt áo hắn.
“Đại ca, chờ chút, đừng giết ta, ta có thể giặt quần áo nấu cơm che củi, biết làm ấm giường, thân thể mềm mại ôm rất tốt, biết làm nhiều thứ, cái gì cũng làm được, ngươi giữ ta lại đi.”
Lúc đầu nàng cũng không quá lo lắng, nhưng từ sau khi ra khỏi hầm, dọc theo đường đi nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Mặc dù chỗ này không có, nhưng nàng có thể cảm thấy đám người này nhất định là những kẻ giết người như ngóe, ác nhân giết người không chớp mắt.
Nàng vì bảo vệ tính mạng nhất định phải cố gắng tỏ ra đáng thương, nàng là người nhát gan, không muốn chết ở đây đâu.
Nàng muốn để tiểu Hồng cắn bọn họ, nhưng tiểu Hồng chỉ là một con rắn nhỏ, mổi lần chỉ cắn một ngụm, lại còn phải chạy tới trên người mới cắn được.
Nàng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi dừng lại, có người đặt nàng ngồi lên ghế, cởi dây trân người, nhưng không cởi vải che mắt.
Đang lúc nàng lo lắng khẩn trương, không biết làm sao để chạy, đột nhiên có một nam nhân dùng sức nhấc cằm nàng lên, cười tà nói.
“Dáng vẻ được thông qua, so với mấy loại không đứng đắn thì tốt hơn nhiều, đáng tiếc… nữ nhân xinh đẹp gia gặp không ít, lúc này gia muốn có cảm giác mới mẻ, giữ lại cũng vô dụng, kéo ra ngoài giết.”
Một nam nhân có giọng nói thô lỗ hỏi: “Gia, muốn giết sao, chơi trước được không? Cô nàng này rất xinh tươi.”
“Giết…”
Cơ thể Tiêu Yên căng thẳng, đúng lúc này giọng nói của hệ thống tỷ vang lên.
[Hệ thống]: Kính gửi người chơi Tiêu Yên, ngài đã kích hoạt nhiệm vụ mới – Con tin bỏ chạy.
Nhắc nhở thêm: nhiệm vụ lần này không giới hạn thời gian, nhắc nhở người chơi tự cầu phúc.
Tiêu Yên vừa nghe liền nóng nảy, hệ thống tỷ lúc này không giống như bình thường, tự cầu nhiều phúc, nghĩa là phải tự dựa vào sức mình, không thể nhờ người khác.
Nàng thật vất vả còn sống ra khỏi Tiêu gia, vào cung lại gặp mấy phen sinh tử lúc nào cũng muốn liều mạng bỏ chạy, trải qua biết bao gian khổ mới sống đến nay.
Vậy mà ngay cả người hại chết mình là ai cũng không biết.
Tiêu Yên dựa theo hướng giọng nói, lao tới nhào vào nam nhân trước mặt, kéo vạt áo hắn.
“Đại ca, chờ chút, đừng giết ta, ta có thể giặt quần áo nấu cơm che củi, biết làm ấm giường, thân thể mềm mại ôm rất tốt, biết làm nhiều thứ, cái gì cũng làm được, ngươi giữ ta lại đi.”
Lúc đầu nàng cũng không quá lo lắng, nhưng từ sau khi ra khỏi hầm, dọc theo đường đi nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Mặc dù chỗ này không có, nhưng nàng có thể cảm thấy đám người này nhất định là những kẻ giết người như ngóe, ác nhân giết người không chớp mắt.
Nàng vì bảo vệ tính mạng nhất định phải cố gắng tỏ ra đáng thương, nàng là người nhát gan, không muốn chết ở đây đâu.
Nàng muốn để tiểu Hồng cắn bọn họ, nhưng tiểu Hồng chỉ là một con rắn nhỏ, mổi lần chỉ cắn một ngụm, lại còn phải chạy tới trên người mới cắn được.
/310
|