Nếu là người không có võ công thì không nói, nhưng nhóm người tàn ác này, có thể thần không biết quỷ không hay đưa nàng từ trong cung đi ra tất nhiên là võ công rất lợi hại, nói không chừng tiểu Hồng chưa kịp cắn bọn họ, đã bị chém thành vài đoạn.
Vừa rồi nàng cũng không chú ý bản thân nói cái gì, nhưng sau khi nàng nói xong, lập tức nghe được tiếng cười của đám nam nhân.
Một nam nhân trẻ tuổi nói: “Gia, cô nương này thật là thú vị, so với mấy loại chỉ biết khóc sướt mướt, hoặc là bị dọa bất tỉnh thì tốt hơn nhiều, hay là…”
Hắn còn chưa nói xong, nam nhân mới vừa nói muốn giết nàng lên tiếng: “Thật sự cái gì cũng làm… ấm giường cũng được?”
Nàng giả vờ như không nghe được vẻ dâm tà trong giọng nói kia, cất tiếng trả lời.
“Phải phải, cái gì ta cũng có thể làm, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn quỷ, làm nhiều hơn bò, ăn lại rất ít, tóm lại chỉ cần ngươi lưu ta tuyệt đối một vốn bốn lời, nhất định không lỗ.”
Đám nam nhân xung quanh cười dữ dội hơn: “Gia, đây là tiểu cô nương khó gặp, ngài ngàn vạn không nên giết.”
Nam nhân kia giống như rất thích thú: “Theo như ngươi nói, giữ ngươi lại là gia chiếm tiện nghi lớn.”
Tiêu Yên cười hắc hắc: “Ha ha… ngài hiểu vậy cũng không sai.”
“Nhưng mà… gia là một người không thích chiếm tiện nghi của người khác.”
Tiêu Yên khổ sở, không chiếm tiện nghi, vậy là, lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ nàng phải chết?
Bán mình làm nô không được, vậy thì bán mình làm thê.
Tiêu Yên lập tức chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng phấn chấn lại.
Một tay nắm ngực áo mình, một tay níu lấy y phục của nam nhân, nức nở nói.
“Đại ca, ngươi không thể giết ta, mặc dù không thấy dáng vẻ của đại ca, nhưng vừa nãy mới bắt đầu nghe giọng của đại ca, ta bỗng dưng thật xúc động, đại ca nhất định là phu quân trong mệnh cách của ta.”
Lúc này nàng không còn nghe tiếng cười nữa, ngược lại là tiếng hít khí, sau đó là vài tiếng lạch cạch, giống như có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Phỏng chừng nam nhân kia bị thổ lộ mạnh mẽ cường hãn của Tiêu Yên làm cho rung động, qua một lúc lâu mới mở miệng.
Vừa rồi nàng cũng không chú ý bản thân nói cái gì, nhưng sau khi nàng nói xong, lập tức nghe được tiếng cười của đám nam nhân.
Một nam nhân trẻ tuổi nói: “Gia, cô nương này thật là thú vị, so với mấy loại chỉ biết khóc sướt mướt, hoặc là bị dọa bất tỉnh thì tốt hơn nhiều, hay là…”
Hắn còn chưa nói xong, nam nhân mới vừa nói muốn giết nàng lên tiếng: “Thật sự cái gì cũng làm… ấm giường cũng được?”
Nàng giả vờ như không nghe được vẻ dâm tà trong giọng nói kia, cất tiếng trả lời.
“Phải phải, cái gì ta cũng có thể làm, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn quỷ, làm nhiều hơn bò, ăn lại rất ít, tóm lại chỉ cần ngươi lưu ta tuyệt đối một vốn bốn lời, nhất định không lỗ.”
Đám nam nhân xung quanh cười dữ dội hơn: “Gia, đây là tiểu cô nương khó gặp, ngài ngàn vạn không nên giết.”
Nam nhân kia giống như rất thích thú: “Theo như ngươi nói, giữ ngươi lại là gia chiếm tiện nghi lớn.”
Tiêu Yên cười hắc hắc: “Ha ha… ngài hiểu vậy cũng không sai.”
“Nhưng mà… gia là một người không thích chiếm tiện nghi của người khác.”
Tiêu Yên khổ sở, không chiếm tiện nghi, vậy là, lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ nàng phải chết?
Bán mình làm nô không được, vậy thì bán mình làm thê.
Tiêu Yên lập tức chỉnh lại tâm tình, nhanh chóng phấn chấn lại.
Một tay nắm ngực áo mình, một tay níu lấy y phục của nam nhân, nức nở nói.
“Đại ca, ngươi không thể giết ta, mặc dù không thấy dáng vẻ của đại ca, nhưng vừa nãy mới bắt đầu nghe giọng của đại ca, ta bỗng dưng thật xúc động, đại ca nhất định là phu quân trong mệnh cách của ta.”
Lúc này nàng không còn nghe tiếng cười nữa, ngược lại là tiếng hít khí, sau đó là vài tiếng lạch cạch, giống như có vật gì đó rơi trên mặt đất.
Phỏng chừng nam nhân kia bị thổ lộ mạnh mẽ cường hãn của Tiêu Yên làm cho rung động, qua một lúc lâu mới mở miệng.
/310
|