Lúc còn ở Thanh Châu, nàng từng mua của hệ thống tỷ kỹ năng bắt chước, không những có thể giả chữ viết, còn có thể giả giọng nói, dáng vẻ.
Nhưng điều kiện là ngươi phải nghe giọng của hắn, thấy hắn đi đứng, như vậy kỹ năng bắt chước mới có hiệu lực.
Thật tốt, nàng đã từng nói chuyện với thị vệ kia,, cũng thấy hắn đi lại, có thể bắt chước.
Tiêu Yên đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Lúc này gia đang dục tiên dục tử, ta ra ngoài hít thở không khí.”
Lúc khống khí căng thẳng như vậy, không thích hợp nói lời nghiêm túc, mà đối với nam nhân, lúc này nói đến chuyện kia chính là cách giảm nhiệt nốt nhất.
Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy, giọng nói kia lại vang lên mang theo vui vẻ cùng trêu đùa.
“Ha, ta biết rồi, ở bên ngoài nghe nên chịu không nổi đúng không, ta còn tưởng Ngụy Thái ngươi tâm thanh mặt lãnh, ngay cả cái chuyện kia cũng xem thường, không ngờ ngươi cũng không chịu nổi nha.”
“Cút.”
Tiêu Yên ra vẻ tức giật, lười phản bác lời của hắn, cất bước rời đi.
Mà nam nhân kia ở phía sau cười ha ha, không chút nghi ngờ, vì vậy nàng dễ dàng qua ải thứ nhất.
“Này, ngươi đừng qua đó, hôm nay Ngụy Thái gác cửa sau đấy, nếu để hắn biết lí do ngươi… chạy đến thông khí, không biết còn che cười ngươi.”
Cơ thể Tiêu Yên run lên “Thủ cửa sau”, đó chính là phía này.
Nàng giả vờ ảo não, chửi một tiếng: “Khốn khiếp.”
Sau lưng lập tức truyền tới một tràng tiếng cười.
Nàng phất tay áo, cất bước rời khỏi, quan tâm cửa sau cửa trước làm gì, chỉ cần có thể ra ngoài là được.
Có lẽ số mệnh của nàng rất tốt, mặc dù gặp phải vài trạm gác, nhưng đều bị nàng dùng lí do hóng gió đổi không khí lừa gạt mà qua.
Tất nhiên lí do nàng tìm vô cùng tốt, những người kia đều vô cùng tin tưởng năng lực của gia bọn họ.
Nhưng cái đại trạch này thật là lớn, nàng đi rất rất lâu mới biết mình ở trong nội viện, giờ mới ra tới ngoại viện.
Hơn nữa thủ vệ ngoại viện còn nghiêm ngặt hơn nội viện rất nhiều, cứ cách một nén nhang sẽ có một đội người đi tuần tra.
Những người này đi lại chỉnh tề, ngay cả bước chân cũng đều nhau, nghiêm chỉnh như huấn luyện quân đội, chẳng kém Ngự Lâm quân chút nào.
Nhưng điều kiện là ngươi phải nghe giọng của hắn, thấy hắn đi đứng, như vậy kỹ năng bắt chước mới có hiệu lực.
Thật tốt, nàng đã từng nói chuyện với thị vệ kia,, cũng thấy hắn đi lại, có thể bắt chước.
Tiêu Yên đứng thẳng lưng, lạnh lùng nói: “Lúc này gia đang dục tiên dục tử, ta ra ngoài hít thở không khí.”
Lúc khống khí căng thẳng như vậy, không thích hợp nói lời nghiêm túc, mà đối với nam nhân, lúc này nói đến chuyện kia chính là cách giảm nhiệt nốt nhất.
Quả nhiên, nàng vừa nói như vậy, giọng nói kia lại vang lên mang theo vui vẻ cùng trêu đùa.
“Ha, ta biết rồi, ở bên ngoài nghe nên chịu không nổi đúng không, ta còn tưởng Ngụy Thái ngươi tâm thanh mặt lãnh, ngay cả cái chuyện kia cũng xem thường, không ngờ ngươi cũng không chịu nổi nha.”
“Cút.”
Tiêu Yên ra vẻ tức giật, lười phản bác lời của hắn, cất bước rời đi.
Mà nam nhân kia ở phía sau cười ha ha, không chút nghi ngờ, vì vậy nàng dễ dàng qua ải thứ nhất.
“Này, ngươi đừng qua đó, hôm nay Ngụy Thái gác cửa sau đấy, nếu để hắn biết lí do ngươi… chạy đến thông khí, không biết còn che cười ngươi.”
Cơ thể Tiêu Yên run lên “Thủ cửa sau”, đó chính là phía này.
Nàng giả vờ ảo não, chửi một tiếng: “Khốn khiếp.”
Sau lưng lập tức truyền tới một tràng tiếng cười.
Nàng phất tay áo, cất bước rời khỏi, quan tâm cửa sau cửa trước làm gì, chỉ cần có thể ra ngoài là được.
Có lẽ số mệnh của nàng rất tốt, mặc dù gặp phải vài trạm gác, nhưng đều bị nàng dùng lí do hóng gió đổi không khí lừa gạt mà qua.
Tất nhiên lí do nàng tìm vô cùng tốt, những người kia đều vô cùng tin tưởng năng lực của gia bọn họ.
Nhưng cái đại trạch này thật là lớn, nàng đi rất rất lâu mới biết mình ở trong nội viện, giờ mới ra tới ngoại viện.
Hơn nữa thủ vệ ngoại viện còn nghiêm ngặt hơn nội viện rất nhiều, cứ cách một nén nhang sẽ có một đội người đi tuần tra.
Những người này đi lại chỉnh tề, ngay cả bước chân cũng đều nhau, nghiêm chỉnh như huấn luyện quân đội, chẳng kém Ngự Lâm quân chút nào.
/310
|