Một lần nữa Tiêu Yên lại nghi ngờ thân phận cầm thú nam kia, tiểu tử đó rột cuộc là ai?
Tập thể nữ nhi của văn võ bá quan đều bị cướp, chuyện lớn như vậy, nàng không tin bên ngoài không có chút động tĩnh nào, chỉ sợ đã sớm lật trời.
Chẳng lẽ Tề quốc rộng lớn, nuôi nhiều quan viên như vậy chỉ để ăn không ngồi rồi, đến giờ còn chưa tìm ra tung tích “bọn cướp”?
Việc này rất không bình thường.
Vì tránh né thị vệ tuần tra, trốn trái trốn phải, vậy mà mò tới phòng bếp ngoại viện, hơn nữa nửa đêm còn có người ở trong ăn vụng.
Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi tránh bị người phát hiện, nhưng không ngờ, nàng lại vô tình nghe được chân tướng.
Một nam nhân vừa nhai thức ăn vừa nói: “Chúng ta…chúng ta phải đợi ở biệt viện này tới bao giờ a? Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng mà… rốt cuộc vẫn ở trên núi, không chút ý tứ.”
Một người khác trách: “Ngươi cằn nhằn cái gì, chuyện của vương gia đến lượt ngươi ý kiến hay sao, trong một ngày hoàng thượng hạ hai mươi tám đạo thánh chỉ, muốn vương gia thả người, nhưng vương gia không tha, chuyện này nếu là người khác làm, tùy tiện một cái cũng sớm đã thu nhà diệt tộc, nhưng vương gia của chúng ta thì sao, một chuyện cũng chẳng có, làm hại hoàng thượng còn phải ôn nhu khuyên bảo.”
“Hắc hắc, chẳng phải là ta quá nhàm chán hay sao, nghe nói hiện tại cả triều đều khóc, văn võ từng người so với từng người khóc càng dữ dội.”
“còn không phải sao, nhưng ta thấy vương gia nói rất đúng, muốn làm vương phi của gia, nữ nhân đó không thể đơn giản, phải có bản lĩnh chạy thoát bàn tay của gia, ngươi nhìn những người này xem, đại tiểu thư nũng nịu, đừng nói trốn, cắt…dọa chút cụng sợ đến chết.”
“Chẳng lẽ nếu không có ai chạy, gia vẫn sẽ giam các nàng?”
“Không biết…xưa nay gia làm việc không theo lẽ thường.”
Nghe đến đây nàng hoàn toàn hiểu.
Hoàng thượng? Vương gia? Chọn phi?
Tiêu Yên cười lạnh, nếu như không phải chính tai nghe được, nàng tuyệt không tin tưởng, người bắt các nàng lại là Duệ vương.
Thì ra đám các nàng trong mắt Duệ vương chỉ là tôm tép nhãi nhép, bị coi là con khỉ để trêu chọc, có lẽ hắn căn bản cũng không có ý định chọn phi.
Duệ vương tự thân thừa nhận nếu nữ tử nào có thể chạy thoát từ trong tay hắn đó chính là vương phi, điều kiện này chẳng qua chỉ là một lí do cùn để phản đối mà thôi.
Tập thể nữ nhi của văn võ bá quan đều bị cướp, chuyện lớn như vậy, nàng không tin bên ngoài không có chút động tĩnh nào, chỉ sợ đã sớm lật trời.
Chẳng lẽ Tề quốc rộng lớn, nuôi nhiều quan viên như vậy chỉ để ăn không ngồi rồi, đến giờ còn chưa tìm ra tung tích “bọn cướp”?
Việc này rất không bình thường.
Vì tránh né thị vệ tuần tra, trốn trái trốn phải, vậy mà mò tới phòng bếp ngoại viện, hơn nữa nửa đêm còn có người ở trong ăn vụng.
Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi tránh bị người phát hiện, nhưng không ngờ, nàng lại vô tình nghe được chân tướng.
Một nam nhân vừa nhai thức ăn vừa nói: “Chúng ta…chúng ta phải đợi ở biệt viện này tới bao giờ a? Mặc dù nơi này rất tốt, nhưng mà… rốt cuộc vẫn ở trên núi, không chút ý tứ.”
Một người khác trách: “Ngươi cằn nhằn cái gì, chuyện của vương gia đến lượt ngươi ý kiến hay sao, trong một ngày hoàng thượng hạ hai mươi tám đạo thánh chỉ, muốn vương gia thả người, nhưng vương gia không tha, chuyện này nếu là người khác làm, tùy tiện một cái cũng sớm đã thu nhà diệt tộc, nhưng vương gia của chúng ta thì sao, một chuyện cũng chẳng có, làm hại hoàng thượng còn phải ôn nhu khuyên bảo.”
“Hắc hắc, chẳng phải là ta quá nhàm chán hay sao, nghe nói hiện tại cả triều đều khóc, văn võ từng người so với từng người khóc càng dữ dội.”
“còn không phải sao, nhưng ta thấy vương gia nói rất đúng, muốn làm vương phi của gia, nữ nhân đó không thể đơn giản, phải có bản lĩnh chạy thoát bàn tay của gia, ngươi nhìn những người này xem, đại tiểu thư nũng nịu, đừng nói trốn, cắt…dọa chút cụng sợ đến chết.”
“Chẳng lẽ nếu không có ai chạy, gia vẫn sẽ giam các nàng?”
“Không biết…xưa nay gia làm việc không theo lẽ thường.”
Nghe đến đây nàng hoàn toàn hiểu.
Hoàng thượng? Vương gia? Chọn phi?
Tiêu Yên cười lạnh, nếu như không phải chính tai nghe được, nàng tuyệt không tin tưởng, người bắt các nàng lại là Duệ vương.
Thì ra đám các nàng trong mắt Duệ vương chỉ là tôm tép nhãi nhép, bị coi là con khỉ để trêu chọc, có lẽ hắn căn bản cũng không có ý định chọn phi.
Duệ vương tự thân thừa nhận nếu nữ tử nào có thể chạy thoát từ trong tay hắn đó chính là vương phi, điều kiện này chẳng qua chỉ là một lí do cùn để phản đối mà thôi.
/310
|