Lúc này Phượng Húc đã tỉnh lại, mặt bị lau đến đỏ bừng, muốn rách cả da, hừ lạnh liếc mắt phượng nhìn qua mảnh vải đen.
Cây trâm cài dính chút bùn đất kia như đâm vào mắt hắn, thật đau.
Hai tròng mắt u tối, nhìn như không chút gợn sóng, lẳng lặng như mặt hồ, nhưng thực ra đó chỉ là vẻ bình tĩnh bên ngoài để cất dấu mây đen quay cuồng, âm thầm cùng quỷ quyệt.
Chỉ một cái liếc nhìn này thôi cũng đủ để hồn vía Ngụy Kỳ bay mất một nửa, bao nhiêu dũng cảm can đảm tan thành mây khói.
Sau khi tỉnh lại, Phượng Húc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người bên cạnh rợn tóc gáy.
Ngụy Kỳ tình nguyện thấy chủ tử phơi bày sự ác độc, đem tất cả giận dữ phô thiên cái địa thả ra ngoài, như thế còn tốt hơn hiện tại, không biết tiếp theo sẽ là cái gì, không biết ngài ấy lại giở thủ đoạn nào.
Từng tiếng chát chát ở bên ngoài vọng vào, làm Ngụy Kỳ càng nghe càng sợ hãi, tay chân lạnh như băng.
Những hộ vệ canh gác biệt viện đêm qua, lúc này đều quỳ ngoài sân chờ đánh, ba trăm roi còn bị tạt nước muối.
Ngụy Kỳ theo Phượng Húc đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy vương gia không bình thường như thế, mặc dù lúc bình thường ngài ấy cũng không lộ ra vui buồn như lúc này. [câu này khá mâu thuẫn.]
Nhưng lúc này không hề ổn chút nào, mặc dù hắn đứng cách xa mười bước nhưng vẫn cảm giác được toàn thân bị một cỗ nội lực bay tán loạn khắp nơi khiến hắn thật đau nhức.
Phượng Húc vân vê trâm hoa, ánh mắt như độc dược nhìn chằm chằm chiếc trâm cài tinh mỹ, giống như đang nhìn nữ nhân to gan lớn mật kia, suy nghĩ làm sao có thể một hơi cắn đứt cái cổ thon thon mảnh khảnh ấy.
“Một đám nam nhân võ công cao cường, lại để một nữ tử chân yếu tay mềm từ nơi này một đường xông ra ngoài biệt viện, ngươi nói bản vương nuôi các ngươi có ích lợi gì?”
Giọng nói Phượng Húc thật bình đạm, không có chút tức giận nhục nhã mà nam nhân nên thể hiện.
Phượng Húc trời sinh tướng vương giả, phú quý, rong ruổi sa trường không gì không thắng.
Cho dù ở trước mặt hoàng thượng, hắn cũng không cúi đầu, chưa từng có ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn, tự xưng là tuyệt không có thứ gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Nhưng không ngờ, cứ tưởng cả đời thuận buồm xuôi gió, lướt gió rẽ sóng, hóa ra lại lật thuyền trong mương, hơn nữa ngã thật đau, thật tàn nhẫn, vô cùng ác độc…
Chỉ cần nghĩ đến vẻ tươi cười như hoa của Tiêu Yên, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Nữ nhân này mới nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng lại mang theo một bụng ý xấu, những lời thốt ra từ cái miệng kia, không có một câu nào, không có một từ nào là thật.
Toàn thân đều là độc, thừa dịp ngươi không chú ý sẽ ban cho ngươi một kích trí mạng nhất, đó căn bản chính là hồ ly tinh gian trá giảo hoạt nhất.
Cây trâm cài dính chút bùn đất kia như đâm vào mắt hắn, thật đau.
Hai tròng mắt u tối, nhìn như không chút gợn sóng, lẳng lặng như mặt hồ, nhưng thực ra đó chỉ là vẻ bình tĩnh bên ngoài để cất dấu mây đen quay cuồng, âm thầm cùng quỷ quyệt.
Chỉ một cái liếc nhìn này thôi cũng đủ để hồn vía Ngụy Kỳ bay mất một nửa, bao nhiêu dũng cảm can đảm tan thành mây khói.
Sau khi tỉnh lại, Phượng Húc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người bên cạnh rợn tóc gáy.
Ngụy Kỳ tình nguyện thấy chủ tử phơi bày sự ác độc, đem tất cả giận dữ phô thiên cái địa thả ra ngoài, như thế còn tốt hơn hiện tại, không biết tiếp theo sẽ là cái gì, không biết ngài ấy lại giở thủ đoạn nào.
Từng tiếng chát chát ở bên ngoài vọng vào, làm Ngụy Kỳ càng nghe càng sợ hãi, tay chân lạnh như băng.
Những hộ vệ canh gác biệt viện đêm qua, lúc này đều quỳ ngoài sân chờ đánh, ba trăm roi còn bị tạt nước muối.
Ngụy Kỳ theo Phượng Húc đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy vương gia không bình thường như thế, mặc dù lúc bình thường ngài ấy cũng không lộ ra vui buồn như lúc này. [câu này khá mâu thuẫn.]
Nhưng lúc này không hề ổn chút nào, mặc dù hắn đứng cách xa mười bước nhưng vẫn cảm giác được toàn thân bị một cỗ nội lực bay tán loạn khắp nơi khiến hắn thật đau nhức.
Phượng Húc vân vê trâm hoa, ánh mắt như độc dược nhìn chằm chằm chiếc trâm cài tinh mỹ, giống như đang nhìn nữ nhân to gan lớn mật kia, suy nghĩ làm sao có thể một hơi cắn đứt cái cổ thon thon mảnh khảnh ấy.
“Một đám nam nhân võ công cao cường, lại để một nữ tử chân yếu tay mềm từ nơi này một đường xông ra ngoài biệt viện, ngươi nói bản vương nuôi các ngươi có ích lợi gì?”
Giọng nói Phượng Húc thật bình đạm, không có chút tức giận nhục nhã mà nam nhân nên thể hiện.
Phượng Húc trời sinh tướng vương giả, phú quý, rong ruổi sa trường không gì không thắng.
Cho dù ở trước mặt hoàng thượng, hắn cũng không cúi đầu, chưa từng có ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn, tự xưng là tuyệt không có thứ gì có thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Nhưng không ngờ, cứ tưởng cả đời thuận buồm xuôi gió, lướt gió rẽ sóng, hóa ra lại lật thuyền trong mương, hơn nữa ngã thật đau, thật tàn nhẫn, vô cùng ác độc…
Chỉ cần nghĩ đến vẻ tươi cười như hoa của Tiêu Yên, hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Nữ nhân này mới nhìn thật ngoan ngoãn, nhưng lại mang theo một bụng ý xấu, những lời thốt ra từ cái miệng kia, không có một câu nào, không có một từ nào là thật.
Toàn thân đều là độc, thừa dịp ngươi không chú ý sẽ ban cho ngươi một kích trí mạng nhất, đó căn bản chính là hồ ly tinh gian trá giảo hoạt nhất.
/310
|