Ngụy Kỳ muốn phản bác, đó cũng không phải nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt a, người ta vung một gậy cũng đủ để đập Ngụy Thanh gác cửa sau hôn mê bất tỉnh, suýt chút nữa là chết luôn rồi.
Còn nữa nha, võ công của vương gia ngài cao hơn chúng ta rất nhiều, còn không phải bị… bị tiểu cô nương làm ngất đi đó sao.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ, chứ Ngụy Kỳ nào dám nói, hắn còn chưa sống đủ đâu, chưa muốn chết nhanh vậy.
Ngụy Kỳ quỳ một chân lên đất: “Thuộc hạ đáng chết, mong vương gia trách phạt!”
Vương gia nhà bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn, là người một nhà nên Ngụy Kỳ rất rõ ràng.
Cô nương kia thoát được nhất thời, không thể trồn cả đời, sớm hay muộn gì cũng sẽ rơi vào tay vương gia, đến lúc đó…hắn không dám nghĩ tiếp.
Hắn bắt đầu vô cùng đồng tình Tiêu Yên, hơn nữa, chúc cô ta may mắn…
“Trách phạt? hừ, giết hết các ngươi, có thể lập tức tìm thấy nữ nhân kia cho bản vương?”
Phượng Húc chính là bom nguyên tử, trước khi phát nổ, nhìn rất hài hòa đẹp đẽ, nhưng… uy lực của nó có thể nói là hủy diệt thiên địa.
Ngụy Kỳ là người thông minh, ý vương gia là bọn họ vẫn còn chỗ dùng, nên tạm thời không trách phạt.
Vì vậy hắn lập tức xin chỉ thị tiếp theo: “Vương gia, vậy…nữ nhân kia đã chạy ra khỏi phạm vi núi Ngọc Bàn, tiếp theo nên làm thế nào, thỉnh vương gia chỉ rõ?”
Cái mặt Phượng Húc bị lau đỏ bừng, cộng thêm nụ cười thị huyết, hiện lên một vẻ đẹp quỷ dị.
Mới nhiêu đây thời gian thì dù có chắp cánh nàng ta cũng tuyệt không có khả năng vào thành, nhiều nhất là ở nơi nào đó dưới chân núi, đang ngầm theo dõi động tĩnh của bọn họ, chuẩn bị tùy thời trở về thành.
Hắn, tuyệt không cho nàng một chút xíu cơ hội, lần dạy dỗ này, đủ để Phượng Húc hắn nhớ ba đời ba kiếp.
“Phái trọng binh canh gác tất cả cửa vào kinh thành, đối với nữ nhân trên mười tuổi bất kể già trẻ đều phải kiểm tra hết cho ta, chỉ cho vào không cho ra, bản vương không tin, nàng không trở về thành.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Ngụy Kỳ vừa nghe lập tức lĩnh mệnh chạy trối chết ra khỏi gian phòng, chỉ sợ chậm một bước, là chạy không thoát.
Ngụy Kỳ cân nhắc lời nói của vương gia, nữ nhân chỉ cho vào không cho ra, vậy là nam nhân có thể đi ra.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Phượng Húc, hắn nắm chặt trâm hoa, giống như dã thú nắm con mồi, hung ác nham hiểm gọi một cái tên: “Tiêu Yên…”
Còn nữa nha, võ công của vương gia ngài cao hơn chúng ta rất nhiều, còn không phải bị… bị tiểu cô nương làm ngất đi đó sao.
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ, chứ Ngụy Kỳ nào dám nói, hắn còn chưa sống đủ đâu, chưa muốn chết nhanh vậy.
Ngụy Kỳ quỳ một chân lên đất: “Thuộc hạ đáng chết, mong vương gia trách phạt!”
Vương gia nhà bọn họ có bao nhiêu tàn nhẫn, là người một nhà nên Ngụy Kỳ rất rõ ràng.
Cô nương kia thoát được nhất thời, không thể trồn cả đời, sớm hay muộn gì cũng sẽ rơi vào tay vương gia, đến lúc đó…hắn không dám nghĩ tiếp.
Hắn bắt đầu vô cùng đồng tình Tiêu Yên, hơn nữa, chúc cô ta may mắn…
“Trách phạt? hừ, giết hết các ngươi, có thể lập tức tìm thấy nữ nhân kia cho bản vương?”
Phượng Húc chính là bom nguyên tử, trước khi phát nổ, nhìn rất hài hòa đẹp đẽ, nhưng… uy lực của nó có thể nói là hủy diệt thiên địa.
Ngụy Kỳ là người thông minh, ý vương gia là bọn họ vẫn còn chỗ dùng, nên tạm thời không trách phạt.
Vì vậy hắn lập tức xin chỉ thị tiếp theo: “Vương gia, vậy…nữ nhân kia đã chạy ra khỏi phạm vi núi Ngọc Bàn, tiếp theo nên làm thế nào, thỉnh vương gia chỉ rõ?”
Cái mặt Phượng Húc bị lau đỏ bừng, cộng thêm nụ cười thị huyết, hiện lên một vẻ đẹp quỷ dị.
Mới nhiêu đây thời gian thì dù có chắp cánh nàng ta cũng tuyệt không có khả năng vào thành, nhiều nhất là ở nơi nào đó dưới chân núi, đang ngầm theo dõi động tĩnh của bọn họ, chuẩn bị tùy thời trở về thành.
Hắn, tuyệt không cho nàng một chút xíu cơ hội, lần dạy dỗ này, đủ để Phượng Húc hắn nhớ ba đời ba kiếp.
“Phái trọng binh canh gác tất cả cửa vào kinh thành, đối với nữ nhân trên mười tuổi bất kể già trẻ đều phải kiểm tra hết cho ta, chỉ cho vào không cho ra, bản vương không tin, nàng không trở về thành.”
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Ngụy Kỳ vừa nghe lập tức lĩnh mệnh chạy trối chết ra khỏi gian phòng, chỉ sợ chậm một bước, là chạy không thoát.
Ngụy Kỳ cân nhắc lời nói của vương gia, nữ nhân chỉ cho vào không cho ra, vậy là nam nhân có thể đi ra.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Phượng Húc, hắn nắm chặt trâm hoa, giống như dã thú nắm con mồi, hung ác nham hiểm gọi một cái tên: “Tiêu Yên…”
/310
|