Ngô phủ giúp Tiêu Yên, là muốn nàng trở thành Duệ vương phi, lôi kéo Duệ vương trợ giúp Tam hoàng tử.
Nàng dựa vào Ngô gia, chẳng qua là mượn sức, giữ mạng khỏi tay Duệ vương, nói cho cùng thì không ai nợ ai.
Nếu thật muốn so, lợi ích mà Ngô gia cùng Mai quý phi bọn họ nhận được còn nhiều hơn nàng gấp bội, nàng không ý kiến đã không tệ rồi.
Cho rằng nàng nhỏ tuổi dễ lừa gạt sao, được lão giúp đỡ đôi chút, liền toàn tâm tin tưởng? cắt… được tiện nghi còn khoe mẽ, lão già không biết xấu hổ.
Ngoài cửa đối phó Duệ vương, trong nhà tranh giành lợi ích, vận mệnh của nàng thật là thảm.
Tiêu Yên cười rộ lên, đôi mắt sáng như trăng rằm, vui vẻ rạng rỡ…
“Đại nhân cứ yên tâm, Duệ vương sẽ không hại đến tính mạng bọn họ, chỉ tạm thời bị giam mà thôi, chậm nhất là sáng mai sẽ thả, hi vọng lần hợp tác này sẽ có kết quả mỹ mãn.”
Động tác vuốt râu của Ngô Ứng Lâm chậm lại, giỏi cho tiểu nha đầu, vậy mà lại làm rõ quan hệ này vốn chỉ là hợp tác, tất cả đều dùng lợi ích tính toán, không có cái gì gọi là nhân tình.
Lại càng không ai nợ ai, mọi người giúp nhau vì lợi ích riêng.
Tiểu cô nương này, tuổi trẻ mà tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, nếu sau này làm Duệ vương phi, muốn khống chế cũng không dễ dàng.
Ngô Ứng Lâm cười ha hả: “Chẳng trách Mai quý phi lại ngàn dặm xa xôi đón ngươi vào cung, quả nhiên không chọn lầm người, lão phu tin tưởng, nhất định hôm nay sẽ thành công, sau này hồi phủ thì ở lại chơi vài ngày, trên dưới Ngô phủ đều là người thân của ngươi.”
Sau khi Tiêu Yên nghe xong thì ngoài cười nhưng trong không cười, giống như là không hề nghe thấy câu sau của lão.
“Ngài nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu quê mùa, sao có thể vượt qua mưu tính của ngài. Đã không còn sớm, ta đi dạo một lát, Ngũ hoàng tử đến thì ngài cứ nói kế hoạch ra, ngài ấy thông minh cơ trí, nhất định bết rõ nên làm thế nào.”
Thật vất vả mới thoát khỏi cái loại người thân như Tiêu Uyển và Triệu thị, nàng không muốn nhận thêm ‘mẹ con Triệu thị’ thứ hai, vũng nước đục Ngô gia còn sâu hơn Tiêu gia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần người có chút suy nghĩ, nhất định không cắm đầu chui vào.
Tiêu Yên thoát khỏi Ngô Ứng lâm, cải trang một bận, rời khỏi Ngô phủ.
Lúc đó xe của Ngũ hoàng tử đã tới cửa chính Ngô phủ.
Bốn phương đều là nhãn tuyến của Phượng Húc, rất nhanh chuyện Lý Tiêu xuất cung đã đến tai hắn.
Nàng dựa vào Ngô gia, chẳng qua là mượn sức, giữ mạng khỏi tay Duệ vương, nói cho cùng thì không ai nợ ai.
Nếu thật muốn so, lợi ích mà Ngô gia cùng Mai quý phi bọn họ nhận được còn nhiều hơn nàng gấp bội, nàng không ý kiến đã không tệ rồi.
Cho rằng nàng nhỏ tuổi dễ lừa gạt sao, được lão giúp đỡ đôi chút, liền toàn tâm tin tưởng? cắt… được tiện nghi còn khoe mẽ, lão già không biết xấu hổ.
Ngoài cửa đối phó Duệ vương, trong nhà tranh giành lợi ích, vận mệnh của nàng thật là thảm.
Tiêu Yên cười rộ lên, đôi mắt sáng như trăng rằm, vui vẻ rạng rỡ…
“Đại nhân cứ yên tâm, Duệ vương sẽ không hại đến tính mạng bọn họ, chỉ tạm thời bị giam mà thôi, chậm nhất là sáng mai sẽ thả, hi vọng lần hợp tác này sẽ có kết quả mỹ mãn.”
Động tác vuốt râu của Ngô Ứng Lâm chậm lại, giỏi cho tiểu nha đầu, vậy mà lại làm rõ quan hệ này vốn chỉ là hợp tác, tất cả đều dùng lợi ích tính toán, không có cái gì gọi là nhân tình.
Lại càng không ai nợ ai, mọi người giúp nhau vì lợi ích riêng.
Tiểu cô nương này, tuổi trẻ mà tâm tư kín đáo, lòng dạ thâm sâu, nếu sau này làm Duệ vương phi, muốn khống chế cũng không dễ dàng.
Ngô Ứng Lâm cười ha hả: “Chẳng trách Mai quý phi lại ngàn dặm xa xôi đón ngươi vào cung, quả nhiên không chọn lầm người, lão phu tin tưởng, nhất định hôm nay sẽ thành công, sau này hồi phủ thì ở lại chơi vài ngày, trên dưới Ngô phủ đều là người thân của ngươi.”
Sau khi Tiêu Yên nghe xong thì ngoài cười nhưng trong không cười, giống như là không hề nghe thấy câu sau của lão.
“Ngài nói đùa, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu quê mùa, sao có thể vượt qua mưu tính của ngài. Đã không còn sớm, ta đi dạo một lát, Ngũ hoàng tử đến thì ngài cứ nói kế hoạch ra, ngài ấy thông minh cơ trí, nhất định bết rõ nên làm thế nào.”
Thật vất vả mới thoát khỏi cái loại người thân như Tiêu Uyển và Triệu thị, nàng không muốn nhận thêm ‘mẹ con Triệu thị’ thứ hai, vũng nước đục Ngô gia còn sâu hơn Tiêu gia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ cần người có chút suy nghĩ, nhất định không cắm đầu chui vào.
Tiêu Yên thoát khỏi Ngô Ứng lâm, cải trang một bận, rời khỏi Ngô phủ.
Lúc đó xe của Ngũ hoàng tử đã tới cửa chính Ngô phủ.
Bốn phương đều là nhãn tuyến của Phượng Húc, rất nhanh chuyện Lý Tiêu xuất cung đã đến tai hắn.
/310
|