“Vương gia, xe ngựa của Ngũ hoàng tử đã ra ngoài cung, chạy về hướng Ngô phủ, hẳn là đã tới nơi.”
Phượng Húc nhíu mày bật cười.
“Tiêu Yên cũng chỉ có thế, tìm Ngũ hoàng tử hỗ trợ, nàng cho rằng bản vương không dám cản xe ngựa của tiểu tử kia? Tiêu Yên ơi là Tiêu Yên, nàng không phải quá ngây thơ đó chứ, chuẩn bị ngựa, bản vương tự mình đi tìm Ngũ hoàng tử.”
Phượng Húc sớm đã không chờ nổi, muốn đích thân ra tay nhưng Tiêu Yên lại để những thứ kia che khuất tầm mắt hắn.
Sự xuất hiện của Ngũ hoàng tử cũng ngoài dự đoán của hắn, Phượng Húc cảm thấy có một nửa khả năng Tiêu Yên sẽ xuất hiện trong xe tiểu tử kia, đương nhiên hắn cũng không dễ dàng để Lý Tiêu vào cung.
Dù thế nào Lý Tiêu cũng là Ngũ hoàng tử, để hạ nhân đi chặn xe ngựa, đoán chừng không ai dám làm, cho nên chỉ có thể tự thân xuất mã.
Bên này Duệ vương mang thuộc ra ra cửa, bao vây xe ngựa Ngũ điện hạ, bên kia xe ngựa Lý Tiêu vào phủ một lúc rồi đi ra.
Chỉ tiếc vận may Lý Tiêu không tốt, vừa xuất phủ không lâu đã bị chặn lại.
Duệ vương giống như vén khăn voan của tân nương, dùng roi ngựa lật tấm màn xe, biết rõ còn hỏi: “Tiêu tiểu tử, cậu ra ngoài làm gì đấy?”
“Duệ vương… thật trùng hợp nha.” Gân xanh trên trán Lý Tiêu giật giật vài cái, âm thầm chửi tám đời nhà Duệ vương.
Sau khi Tiêu Yên gặp chuyện không may, Lý Tiêu là người duy nhất thật lòng quan tâm nàng, sau khi Ngô Ứng Lâm phái người thông báo cho hắn, Lý Tiêu ngay lập tức đuổi tới Ngô phủ.
Vốn muốn giúp đỡ Tiêu Yên, nhưng vừa ra khỏi phủ đã bị Phượng Húc chặn xe, thật con mẹ nó xuất muôn bất lợi.
Phượng Húc ném Bát Cân xuống đất, cúi người đối mặt với Lý Tiêu: “Hắc…sao khách khí vậy, chẳng phải trước kia cậu luôn gọi bản vương là thúc thúc sao?”
Lý Tiêu ngượng ngùng cười: “Trước kia bản điện hạ không hiểu chuyện… Duệ vương đừng trách.”
Phượng Húc vừa quan sát xe ngựa Lý Tiêu, vừa không quan tâm nói: “Khách khí, sao có thể trách chứ.”
“Bản điện hạ muốn hồi cung, không biết Duệ vương còn chuyện gì chỉ giáo.” Dù sao Lý Tiêu cũng là một hoàng tử, bị người chặn xe, thật mất mặt, nên nói chuyện mang theo tức giận.
Phượng Húc nhíu mày, xoay người nhảy xuống xe ngựa.
“Hẳn Ngũ điện hạ cũng biết hôm nay bản vương muốn làm gì, hơn nữa cậu vừa ra khỏi Ngô phủ, cho nên… bản vương không thể không kiểm tra.”
Phượng Húc nhíu mày bật cười.
“Tiêu Yên cũng chỉ có thế, tìm Ngũ hoàng tử hỗ trợ, nàng cho rằng bản vương không dám cản xe ngựa của tiểu tử kia? Tiêu Yên ơi là Tiêu Yên, nàng không phải quá ngây thơ đó chứ, chuẩn bị ngựa, bản vương tự mình đi tìm Ngũ hoàng tử.”
Phượng Húc sớm đã không chờ nổi, muốn đích thân ra tay nhưng Tiêu Yên lại để những thứ kia che khuất tầm mắt hắn.
Sự xuất hiện của Ngũ hoàng tử cũng ngoài dự đoán của hắn, Phượng Húc cảm thấy có một nửa khả năng Tiêu Yên sẽ xuất hiện trong xe tiểu tử kia, đương nhiên hắn cũng không dễ dàng để Lý Tiêu vào cung.
Dù thế nào Lý Tiêu cũng là Ngũ hoàng tử, để hạ nhân đi chặn xe ngựa, đoán chừng không ai dám làm, cho nên chỉ có thể tự thân xuất mã.
Bên này Duệ vương mang thuộc ra ra cửa, bao vây xe ngựa Ngũ điện hạ, bên kia xe ngựa Lý Tiêu vào phủ một lúc rồi đi ra.
Chỉ tiếc vận may Lý Tiêu không tốt, vừa xuất phủ không lâu đã bị chặn lại.
Duệ vương giống như vén khăn voan của tân nương, dùng roi ngựa lật tấm màn xe, biết rõ còn hỏi: “Tiêu tiểu tử, cậu ra ngoài làm gì đấy?”
“Duệ vương… thật trùng hợp nha.” Gân xanh trên trán Lý Tiêu giật giật vài cái, âm thầm chửi tám đời nhà Duệ vương.
Sau khi Tiêu Yên gặp chuyện không may, Lý Tiêu là người duy nhất thật lòng quan tâm nàng, sau khi Ngô Ứng Lâm phái người thông báo cho hắn, Lý Tiêu ngay lập tức đuổi tới Ngô phủ.
Vốn muốn giúp đỡ Tiêu Yên, nhưng vừa ra khỏi phủ đã bị Phượng Húc chặn xe, thật con mẹ nó xuất muôn bất lợi.
Phượng Húc ném Bát Cân xuống đất, cúi người đối mặt với Lý Tiêu: “Hắc…sao khách khí vậy, chẳng phải trước kia cậu luôn gọi bản vương là thúc thúc sao?”
Lý Tiêu ngượng ngùng cười: “Trước kia bản điện hạ không hiểu chuyện… Duệ vương đừng trách.”
Phượng Húc vừa quan sát xe ngựa Lý Tiêu, vừa không quan tâm nói: “Khách khí, sao có thể trách chứ.”
“Bản điện hạ muốn hồi cung, không biết Duệ vương còn chuyện gì chỉ giáo.” Dù sao Lý Tiêu cũng là một hoàng tử, bị người chặn xe, thật mất mặt, nên nói chuyện mang theo tức giận.
Phượng Húc nhíu mày, xoay người nhảy xuống xe ngựa.
“Hẳn Ngũ điện hạ cũng biết hôm nay bản vương muốn làm gì, hơn nữa cậu vừa ra khỏi Ngô phủ, cho nên… bản vương không thể không kiểm tra.”
/310
|