Cho nên kế tiếp Tiêu Yên chỉ cần làm theo bốn chữ – châm ngòi ly gián.
Mặc kệ Mạc Đình Ca là chính nghĩa chân chính hay giả chính nghĩa, hôm nay nếu hắn biết rõ người đối diện đang ôm Tiêu Yên chính là Lệnh Hồ Cẩm Y, một đại ma đầu hại người mà hắn lại không đi đòi công đạo, chuyện này mà truyền ra ngoài ắt sẽ ảnh hưởng đến công danh của hắn sau này.
Cho nên vì thanh danh lần tiền đồ của mình Mạc Đình Ca nhất định sẽ ra tay.
Vì vậy Tiêu Yên liền bày ra bộ dáng bị kẻ ác ép buộc, nước mắt ròng ròng bị thương nhìn Mạc Đình Ca.
Nước mưa ướt nhẹp trên mặt, dù Tiêu Yên không giả vờ thì cũng vẫn điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Mạc Đình Ca bị Tiêu Yên nhìn như vậy, đến tâm can cũng run rẩy theo.
“Ta lặp lại lần nữa, nếu không buông tiểu cô nương ra, kiếm trong tay tại hạ sẽ không nể mặt lưu tình đâu.”
Keng một tiếng, chỉ thấy Mạc Đình Ca từ bên hông rút ra một thanh lợi kiếm mỏng như cánh ve, hạt mưa rơi trên thân kiếm thế nhưng lại không trôi xuống, ngược lại giống như bị nam châm hút về bám lên thân kiếm rồi từ từ lan ra.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn thoáng qua, cau mày nói : ” Thủy Long Ngâm trong tay ngươi?”
Mạc Đình Ca giật mình hỏi : ” ngươi biết kiếm này?”.
Thủy Long Ngâm là thanh kiếm mà bốn mươi năm trước đệ nhất kiếm sư làm ra thanh cuối cùng trước khi Đỉnh Kiếm sơn trang bị diệt môn, nghe nói là thanh kiếm hắn đắc ý nhất nên không công bố ra ngoài.
Sau khi Thủy Long Ngâm ra lò, liền bị cất trong Tàng Kiếm Các, cho nên trên đời này những người biết đến thanh kiếm này rất ít…
Sau khi Đỉnh Kiếm sơn trang bị tiêu diệt, thanh kiếm này cũng biến mất theo, Mạc Đình Ca cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mà ngẫu nhiên có được.
Tuyệt thế bảo kiếm như thế đương nhiên Mạc Đình Ca xem như trân bảo, mang theo bên người không nói, lúc lau kiếm cũng chính tay hắn làm, tuyệt không cho ai đụng vào.
Lệnh Hồ Cẩm Y lại giở tính trẻ con chu miệng, không thèm để ý đến hắn, không phải chỉ là một thanh kiếm cùn sao, là năm đó hắn vứt đi, hừ, chỉ là thanh sắt gỉ có gì mà quý.
Tiêu Yên cắn răng, bây giờ không phải lúc các ngươi thảo luận về kiếm, vì sao còn chưa đánh nhau, các ngươi nên ghét nhau đỏ mắt mới đúng a.
Tiêu Yên thấy ánh mắt Lệnh Hồ Cẩm Y không ngừng quét qua mặt hồ, nàng mơ màng nghĩ, chẳng lẽ mặt hàng này định ném nàng xuống hồ nước kia rồi lại xuống vớt lên.
Mặc kệ Mạc Đình Ca là chính nghĩa chân chính hay giả chính nghĩa, hôm nay nếu hắn biết rõ người đối diện đang ôm Tiêu Yên chính là Lệnh Hồ Cẩm Y, một đại ma đầu hại người mà hắn lại không đi đòi công đạo, chuyện này mà truyền ra ngoài ắt sẽ ảnh hưởng đến công danh của hắn sau này.
Cho nên vì thanh danh lần tiền đồ của mình Mạc Đình Ca nhất định sẽ ra tay.
Vì vậy Tiêu Yên liền bày ra bộ dáng bị kẻ ác ép buộc, nước mắt ròng ròng bị thương nhìn Mạc Đình Ca.
Nước mưa ướt nhẹp trên mặt, dù Tiêu Yên không giả vờ thì cũng vẫn điềm đạm đáng yêu vô cùng.
Mạc Đình Ca bị Tiêu Yên nhìn như vậy, đến tâm can cũng run rẩy theo.
“Ta lặp lại lần nữa, nếu không buông tiểu cô nương ra, kiếm trong tay tại hạ sẽ không nể mặt lưu tình đâu.”
Keng một tiếng, chỉ thấy Mạc Đình Ca từ bên hông rút ra một thanh lợi kiếm mỏng như cánh ve, hạt mưa rơi trên thân kiếm thế nhưng lại không trôi xuống, ngược lại giống như bị nam châm hút về bám lên thân kiếm rồi từ từ lan ra.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhìn thoáng qua, cau mày nói : ” Thủy Long Ngâm trong tay ngươi?”
Mạc Đình Ca giật mình hỏi : ” ngươi biết kiếm này?”.
Thủy Long Ngâm là thanh kiếm mà bốn mươi năm trước đệ nhất kiếm sư làm ra thanh cuối cùng trước khi Đỉnh Kiếm sơn trang bị diệt môn, nghe nói là thanh kiếm hắn đắc ý nhất nên không công bố ra ngoài.
Sau khi Thủy Long Ngâm ra lò, liền bị cất trong Tàng Kiếm Các, cho nên trên đời này những người biết đến thanh kiếm này rất ít…
Sau khi Đỉnh Kiếm sơn trang bị tiêu diệt, thanh kiếm này cũng biến mất theo, Mạc Đình Ca cũng là dưới cơ duyên xảo hợp mà ngẫu nhiên có được.
Tuyệt thế bảo kiếm như thế đương nhiên Mạc Đình Ca xem như trân bảo, mang theo bên người không nói, lúc lau kiếm cũng chính tay hắn làm, tuyệt không cho ai đụng vào.
Lệnh Hồ Cẩm Y lại giở tính trẻ con chu miệng, không thèm để ý đến hắn, không phải chỉ là một thanh kiếm cùn sao, là năm đó hắn vứt đi, hừ, chỉ là thanh sắt gỉ có gì mà quý.
Tiêu Yên cắn răng, bây giờ không phải lúc các ngươi thảo luận về kiếm, vì sao còn chưa đánh nhau, các ngươi nên ghét nhau đỏ mắt mới đúng a.
Tiêu Yên thấy ánh mắt Lệnh Hồ Cẩm Y không ngừng quét qua mặt hồ, nàng mơ màng nghĩ, chẳng lẽ mặt hàng này định ném nàng xuống hồ nước kia rồi lại xuống vớt lên.
/310
|