“Công tử, ta…rất khó chịu, có thể thả ta ra không?”
Giọng của Tiêu Yên mềm nhũn, có chút bất lực, lại có chút rung động khiến cho người nghe cảm thấy trái tim bị nắm chặt,
lúc này Tiêu Yên không thể hành động, chỉ có thể dựa vào cái miệng thôi.
Y phục trên người dần dần ướt đẫm, lạnh lẽo dán chặt lên người, mà nàng chỉ là một cô gái, khí trời tuy trong nhưng vẫn còn là xuân hàn se lạnh, đương nhiên là không chịu nổi, hai hàm răng đập vào nhau, phát ra âm thanh run run.
“Tiêu cô nương đừng sợ, tại hạ nhất định sẽ cứu cô nương.”
Lời Tiêu Yên nói đã khiến cho Mặc Đình Ca tỉnh táo trở lại, cũng không lên tiếng chào hỏi, tay phải vung kiếm uốn lượn như đóa hoa, tránh Tiêu Yên, đâm thẳng về phía Lệnh Hồ Cẩm Y.
Tiêu Yên giả bộ hoảng sợ nhưng trong lòng đã sớm hồi hộp.
Phật tổ ca ca phù hộ, hai đại boss cuối cùng cũng đánh nhau rồi, rốt cục cũng đánh nhau, châm ngòi cho người ta đánh nhau thực không phải là công việc cho người làm.
Lệnh Hồ Cẩm Y không hổ danh là nam chủ biến thái có sức chiến đấu cao.
Tuyệt đại danh kiếm đã đến trước mặt mà hắn còn không thèm liếc lấy một cái, thật giống như mấy chiêu kiếm giết người kia chỉ là trò trẻ con.
Kiếm phong còn cách hắn một khoảng rất gần, chỉ còn vài tấc Lệnh Hồ Cẩm Y mới duỗi hai ngón tay ở trên thân kiếm, nhẹ nhàng búng một cái. Đường kiếm bén nhọn của Mặc Đình Ca trong nháy mắt đã sửa lại phương hướng.
Một kiếm kia, dù hắn chưa dùng toàn lực, nhưng cũng dùng bảy phần công lực. Nếu là người bình thường thì không chết cũng phải bị thương nặng. Vậy mà không ngờ vị thiếu niên này có thể dễ dàng hóa giải tuyệt chiêu.
Trong lòng Mạc Đình Ca bắt đầu hoang mang, cứ tưởng rằng chỉ là thiếu gia quần là áo lụa, thật không nghĩ tới… lại là một cao thủ võ công sâu khó lường.
Hắn không dám nhận bản thân công phu tốt, nhưng đúng là trên giang hồ, số người tránh được một đường kiếm của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn nghĩ không ra người thiếu niên trước mặt mình rốt cuộc là ai.
Mạc Đình Ca nổi giận, đây là lần đầu hắn gặp trở ngại lớn như vậy từ khi xuất đạo tới giờ.
Tiêu Yên chờ bọn họ tiếp tục đánh nhau, đúng là chờ a! Mạc Đình Ca thì không biết đang suy nghĩ cái gì, Lệnh Hồ Cẩm Y cũng không chịu mở miệng. Nếu không phải do trên đầu mưa vẫn tiếp tục rơi, Tiêu Yên còn tưởng thời gian đã bị bọn họ làm cho dừng lại.
Tiêu Yên nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt, em gái ngươi a, sao không đánh nữa? , tiếp tục đánh nha, đợt giao thủ lúc nãy mới chỉ là cọng lông thôi a.
Giọng của Tiêu Yên mềm nhũn, có chút bất lực, lại có chút rung động khiến cho người nghe cảm thấy trái tim bị nắm chặt,
lúc này Tiêu Yên không thể hành động, chỉ có thể dựa vào cái miệng thôi.
Y phục trên người dần dần ướt đẫm, lạnh lẽo dán chặt lên người, mà nàng chỉ là một cô gái, khí trời tuy trong nhưng vẫn còn là xuân hàn se lạnh, đương nhiên là không chịu nổi, hai hàm răng đập vào nhau, phát ra âm thanh run run.
“Tiêu cô nương đừng sợ, tại hạ nhất định sẽ cứu cô nương.”
Lời Tiêu Yên nói đã khiến cho Mặc Đình Ca tỉnh táo trở lại, cũng không lên tiếng chào hỏi, tay phải vung kiếm uốn lượn như đóa hoa, tránh Tiêu Yên, đâm thẳng về phía Lệnh Hồ Cẩm Y.
Tiêu Yên giả bộ hoảng sợ nhưng trong lòng đã sớm hồi hộp.
Phật tổ ca ca phù hộ, hai đại boss cuối cùng cũng đánh nhau rồi, rốt cục cũng đánh nhau, châm ngòi cho người ta đánh nhau thực không phải là công việc cho người làm.
Lệnh Hồ Cẩm Y không hổ danh là nam chủ biến thái có sức chiến đấu cao.
Tuyệt đại danh kiếm đã đến trước mặt mà hắn còn không thèm liếc lấy một cái, thật giống như mấy chiêu kiếm giết người kia chỉ là trò trẻ con.
Kiếm phong còn cách hắn một khoảng rất gần, chỉ còn vài tấc Lệnh Hồ Cẩm Y mới duỗi hai ngón tay ở trên thân kiếm, nhẹ nhàng búng một cái. Đường kiếm bén nhọn của Mặc Đình Ca trong nháy mắt đã sửa lại phương hướng.
Một kiếm kia, dù hắn chưa dùng toàn lực, nhưng cũng dùng bảy phần công lực. Nếu là người bình thường thì không chết cũng phải bị thương nặng. Vậy mà không ngờ vị thiếu niên này có thể dễ dàng hóa giải tuyệt chiêu.
Trong lòng Mạc Đình Ca bắt đầu hoang mang, cứ tưởng rằng chỉ là thiếu gia quần là áo lụa, thật không nghĩ tới… lại là một cao thủ võ công sâu khó lường.
Hắn không dám nhận bản thân công phu tốt, nhưng đúng là trên giang hồ, số người tránh được một đường kiếm của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn nghĩ không ra người thiếu niên trước mặt mình rốt cuộc là ai.
Mạc Đình Ca nổi giận, đây là lần đầu hắn gặp trở ngại lớn như vậy từ khi xuất đạo tới giờ.
Tiêu Yên chờ bọn họ tiếp tục đánh nhau, đúng là chờ a! Mạc Đình Ca thì không biết đang suy nghĩ cái gì, Lệnh Hồ Cẩm Y cũng không chịu mở miệng. Nếu không phải do trên đầu mưa vẫn tiếp tục rơi, Tiêu Yên còn tưởng thời gian đã bị bọn họ làm cho dừng lại.
Tiêu Yên nhanh chóng nặn ra hai giọt nước mắt, em gái ngươi a, sao không đánh nữa? , tiếp tục đánh nha, đợt giao thủ lúc nãy mới chỉ là cọng lông thôi a.
/310
|