*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: V.O
"Cửu Dịch, không nghĩ tới ngươi còn là một người thương hương tiếc ngọc, ta vẫn cho là ngươi là công cụ giết người không có cảm tình đó?"
Một thiếu niên áo tím dựa bên ngoài cửa đá, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sáng rỡ vô hại:
"Bàn về giết người, ai so được với Cửu Phượng Ma tộc?"
Cửu Phượng không nói đúng sai, hắn muốn vươn tay đặt lên vai Lê Dịch Minh, nhưng vì chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, nhảy hai cái, hắn cũng không tự làm mình mất mặt nữa.
"Nếu để cho Tông Chủ biết ngươi tốn công tốn sức vì một nữ nhân như thế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hửm, ý của ngươi là muốn đi mật báo?"
Uy hiếp trong mắt Lê Dịch Minh không cần nói cũng biết, dĩ nhiên Cửu Phượng sẽ không đi mật báo, không phải sợ không đánh lại hắn, chỉ là không bao giờ muốn xung đột chính diện với cái người điên này nữa, sợ làm khuôn mặt như hoa như ngọc bị thương, ai bảo người này biết hắn thích đẹp, chuyên chọn mặt mà đánh.
"Coi như ta không nói, ít ngày nữa Tông Chủ sẽ đến núi Chương Vĩ, ngươi không gạt được."
"Trên người nữ nhân này có bí mật Tông Chủ muốn biết, hắn sẽ không để cho nàng chết."
"Xì, ta thấy chính là ngươi không nỡ."
Bị Lê Dịch Minh hung hăng trừng mắt, Cửu Phượng thức thời ngậm miệng.
"Cửu Phượng, ngươi biết Tông Chủ muốn nhất định phải có sách Thiên Ma, nếu ngươi làm loạn, hắn sẽ không tha cho ngươi."
"Được, ngươi cứ già dặn, ta sẽ không động đến nàng ta, còn ngươi,
Edit: V.O
"Cửu Dịch, không nghĩ tới ngươi còn là một người thương hương tiếc ngọc, ta vẫn cho là ngươi là công cụ giết người không có cảm tình đó?"
Một thiếu niên áo tím dựa bên ngoài cửa đá, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười sáng rỡ vô hại:
"Bàn về giết người, ai so được với Cửu Phượng Ma tộc?"
Cửu Phượng không nói đúng sai, hắn muốn vươn tay đặt lên vai Lê Dịch Minh, nhưng vì chiều cao hai người chênh lệch rất nhiều, nhảy hai cái, hắn cũng không tự làm mình mất mặt nữa.
"Nếu để cho Tông Chủ biết ngươi tốn công tốn sức vì một nữ nhân như thế, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
"Hửm, ý của ngươi là muốn đi mật báo?"
Uy hiếp trong mắt Lê Dịch Minh không cần nói cũng biết, dĩ nhiên Cửu Phượng sẽ không đi mật báo, không phải sợ không đánh lại hắn, chỉ là không bao giờ muốn xung đột chính diện với cái người điên này nữa, sợ làm khuôn mặt như hoa như ngọc bị thương, ai bảo người này biết hắn thích đẹp, chuyên chọn mặt mà đánh.
"Coi như ta không nói, ít ngày nữa Tông Chủ sẽ đến núi Chương Vĩ, ngươi không gạt được."
"Trên người nữ nhân này có bí mật Tông Chủ muốn biết, hắn sẽ không để cho nàng chết."
"Xì, ta thấy chính là ngươi không nỡ."
Bị Lê Dịch Minh hung hăng trừng mắt, Cửu Phượng thức thời ngậm miệng.
"Cửu Phượng, ngươi biết Tông Chủ muốn nhất định phải có sách Thiên Ma, nếu ngươi làm loạn, hắn sẽ không tha cho ngươi."
"Được, ngươi cứ già dặn, ta sẽ không động đến nàng ta, còn ngươi,
/18
|