Cẩm Tú Kỳ Bào

Chương 7: Hương lạt

/27


Bóng tối đã khiến cho những vệt máu bắn tứ tung cũng trởthành màu đen. Chỉ mấy phút trước cô ấy vẫn còn đang hoạt bát vui vẻ,một Nhân Nhân nhõng nhẽo nũng nịu, Nhân Nhân ngang ngược bướng bỉnh, giờ đây bị kẹp giữa chiếc xe như vậy, mái tóc dài mượt mà xõa trên nắp capô không còn chút sức sống nào.

Khi người lái xe nói hết, tất cả mọi người đều choáng váng, tâm tưdường như cũng chìm trong một nỗi sợ hãi giống hệt ông ta. Bản thân ôngta cũng đờ đẫn, song đội trưởng cảnh sát giao thông đột nhiên đập mạnhxuống bàn, nói lớn giọng: "Anh đừng có nghĩ đến chuyện trốn tránh tráchnhiệm của mình!".

"Đâu có, tôi quả thực không có! Đúng là tôi đã nhìn thấy cô ta. Cô ta không có chân, thực sự không có chân!".

Người tài xế lại trở nên kích động, đi đến trước mặt Úy Bân, bám lấynó để hỏi: "Cậu không tin tôi à? Có tin không?". Úy Bân không nói gì,chỉ cúi đầu im lặng. Ông ta lại buông Úy Bân ra rồi chạy đến trước mặtbố mẹ Tiểu Cổ định hỏi tiếp, song bị bố của Tiểu Cổ gạt ra. Cuối cùngông ta đi đến trước mặt tôi, hai tay bám lấy tôi tựa gọng kìm, khiến tôi thấy đau như bị gãy. Thấy tôi chau mày, ông ta nói:

"Cô cũng không tin hay sao? Cô cũng không tin hay sao?".

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cố nén đau nói: "Tôi tin ông. Thật đấy!".

Nghe thấy vậy, ông ta buông tay tôi ra, ngồi phịch xuống sàn khóctướng lên, vừa khóc vừa nói: "Tôi cũng muốn tin rằng chỉ là do mất láinên đâm vào cô ấy. Tôi chấp nhận bồi thường, nhưng vì sao lại khiến chotôi nhớ ra việc người phụ nữ kia không có chân. Khiến cho tôi nhớ ra,nhưng lại không ai chịu tin tôi. Hu hu... Cô ta thực sự không phải làngười. Thật mà, tôi không hề nói dối...".

"Điên rồi, điên mất rồi. Tiểu Vương, Tiểu Vương, viết một bản báo cáo đi, đề nghị cho anh ta giám định tâm thần". Nghe tiếng chỉ huy, mộtthanh niên bước vào gật đầu, sau đó đưa người lái xe đi ra.

Người lái xe đẩy tay Tiểu Vương, đôi mắt đỏ ngầu lên hét lớn: "Cút mẹ mày đi cho tao, tao không điên!".

"Gọi thêm người đi!", đội trưởng giao thông nói khẽ ra hiệu cho Tiểu Vương.

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của người lái xe, biết là ông ta bị oan, những điều ông ta nói đều là thật, nhưng đứng trên góc độ khoahọc, thì cơ bản không thể nào giải thích cho rõ được, liền nói:

"Những điều ông ấy nói đề là thật, người phụ nữ đó cơ bản không phải là người".

"Chị, chị điên rồi à?", Úy Bân túm lấy tay tôi, hai mắt nhìn xoáy vào tôi, muốn tìm được một chút manh mối từ trong đó.

"Úy Bân, chị không điên, chính là tấm kỳ bào đó, tấm kỳ bào mà em đãlấy nhầm!". Tôi gạt tay nó ra định nói tiếp: "Đó là một tấm áo khônglành...".

"Bốp!". Mặt tôi nóng ran, ngước mắt lên đã nhìn thấy mẹ Tiểu Cổ đứngtrước mặt mình, ngón tay trỏ của bà chỉ thẳng vào mặt tôi, nói tronggiận dữ:

"Con gái ta đã chết rồi, các người vẫn còn ở đây nói năng bừa bãi như vậy ư? Chưa biết chừng các người đã sớm thông cung với tay tài xế đó,đây không phải là một tai nạn thông thường, mà các người cố tình mưusát!".

Tôi ôm lấy mặt: "Động cơ là gì? Cô phải tìm được động cơ rồi hãy nói như vậy".

"Xin lỗi cô, An tiểu thư! Vợ tôi hơi bị kích động một chút. Còn nữa,tôi nghĩ hiện giờ không còn việc của các vị ở đây nữa rồi. Cả việc giảiquyết chuyện này thế nào cũng không liên quan đến hai vị. Suy cho cùngthì trên phương diện pháp lý chúng ta không hề có bất cứ quan hệ nào".Bố Tiểu Cổ nói, ông ấy không biết tôi và Úy Bân khác họ. Người cha nàycực kỳ bình tĩnh. Trong đôi mắt hơi ướt của ông ấy thoáng ngấn nước,song cuối cùng nước mắt vẫn không rơi xuống.

"Vâng, cháu biết rồi!".

Đối mặt với lý trí của bố Tiểu Cổ, tôi lại cảm thấy hơi xấu hổ và hối hận vì sự thất lễ ban nãy của mình, bất kể thế nào thì việc Tiểu Cổkhông còn nữa là sự thực, giải thích những chuyện hoang đường trên gócđộ khoa học cũng giúp được gì cho họ kia chứ? Chẳng bằng cứ để họ chorằng đây đơn thuần chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Có lẽ biết đâu đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.Tôi nghĩ như vậy, kỳ thực mong là như vậy, mong là ngày mai khi mặt trời lên, tất cả sẽ kết thúc.

Khi quay về khách sạn Hoa Khê với Úy Bân, tôi tìm thấy tấm kỳ bào đótrong va li của nó, màu sắc vẫn tươi sáng, viên ngọc trai ở cổ áo ánhlên một màu vàng đục, không biết là do tâm trạng hay vì cái gì khácnhưng trực giác của tôi không còn như lúc đầu mà ngấm ngầm mang một chút âm u đen tối. Ánh đèn màu vàng trong phòng hơi ảm đạm, câu chuyệntruyền kỳ về tấm áo này cùng những hiện tượng lạ lùng quái đản trong mấy ngày vừa qua cứ lần lượt hiện về, khiến tôi cảm thấy niềm hy vọng củamình trong phút chốc đã trở thành tham vọng không sao với tới.

"Úy Bân, chính là tấm áo này!". Tôi đưa chiếc áo dài xường xám đến trước mặt Úy Bân.

"Chị, lẽ nào điều đó là thực?". Úy Bân hỏi tôi, dù thần khí không còn hoang mang như lúc trước, song vẫn đầy sự hoài nghi.

Tôi nghĩ một lát, sau đó mạnh dạn suy đoán:

"Em với Tiểu Cổ có gặp một số chuyện quái dị đúng không?". Sau khihỏi xong, tôi hy vọng Úy Bân sẽ lắc đầu, bởi vì chỉ cần nó phủ định, thì những nỗi lo lắng trước đây của tôi có thể gạt sang một bên.

"Ừm... Ngày thứ hai sau khi đến đây bắt đầu có điều gì đó khácthường", mắt Úy Bân hơi nheo lại, thần sắc mơ màng như đang nói sảng.

"Khi đến cửa hàng của chị lấy đồ, em đã đặt xong vé máy bay đi LệGiang. Chỉ có là chúng ta từ trước đến nay không có thói quen giải thích mọi chuyện với nhau nên em không nói.

Nhân Nhân là một cô gái cực kỳ dễ thương, dù hơi nhõng nhẽo nhưngđiều đó cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của em dành cho cô ấy. Trongsố những người con gái mà em đã từng qua lại, chỉ có cô ấy có thể ở bêncạnh em quá ba tháng mà không khiến em nghĩ đến chuyện chia tay. Ngườicon gái đó, chị nói cô ấy giống thế nào thì cô ấy là như thế, tựa nhưmột miếng đất nặn, muốn nặn thành hình gì cũng được. Đương nhiên khôngphải nói thế tức là cô ấy không có cá tính, chỉ là cô ấy rất hiểu tâm lý của người khác thôi. Lúc trước, khi còn đi học, có nhắc đến cái gì mà"hoa giải ngữ [10]", em vốn không tin lại có người như vậy, nhưng đếnkhi gặp cô ấy thì mới biết quả thực trên thế gian có sự tồn tại của "hoa giải ngữ" thật. Có thể Nhân Nhân không hẳng đã tốt như em nói, nhưng em yêu cô ấy thực sự, thế nên mới cảm thấy cô ấy quá tuyệt vời, không aicó thể sánh bằng.

[10] Bông hoa biết nói, chỉ người con gái xinh đẹp mà thông minh khéo léo

Em nói với thư ký là đi Lệ Giang chụp ngoại cảnh, nhưng thực ra chỉlà đi du lịch với Nhân Nhân. Tháng sau là sinh nhật của cô ấy, em đãnhận lời chụp cho cô ấy một bộ cho ngày sinh nhật. Cô ấy nói rằng trongđời mình, cô ấy thích đến nhất là Lệ Giang, thế nên bọn em quyết địnhtới đây. Em còn cố ý đến cửa hiệu của chị mượn mấy bộ xường xám ấy vìvóc dáng của Nhân Nhân đẹp như thế, mặc xường xám cực kỳ xinh.

Sau khi đến Lệ Giang bọn em ở trong khách sạn này, vì chỗ này gầnnước cạnh cầu, Nhân Nhân là một người lãng mạn điển hình. Căn phòng màbọn em ở chỉ cần mở cửa sổ là có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, lại còn có cả mấy cây liễu xanh um, khi gió thổi qua, bóng liễu là đà.Đêm hôm đó Nhân Nhân rất vui.

Ngày hôm sau bọn em đi du ngoạn trên dòng Lệ Giang, hai đứa thuêriêng một chiếc bè trúc, trên bè em chụp rất nhiều ảnh cho Nhân Nhân.Tất cả trang phục mang đi em đều để trên bè, khi Nhân Nhân thay đồ emcăng tấm vải lên che cho cô ấy. Nhìn thấy cô ấy ngồi trên bè run rẩy cởi từng nút khuy, khi chỉ còn lại một khuy ngực thế nào cô ấy cũng bảo:"Nhắm mắt anh lại!".

"Sờ thì cũng đã sờ rồi, còn sợ bị nhìn thấy ư?". Em thì cố ý mở tomắt ra, giả bộ như háo sắc: "Waaa, người chuẩn thật đấy!", song cuốicùng vẫn nghe lời cô ấy ngoan ngoãn nhắm mắt vào, chỉ khi nào cô ấykhông để ý mới hé ra nhìn trộm. Khi ấy cảm thấy như giữa đất trời chỉ có em với Nhân Nhân, không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, không nghe,không hỏi. Tiểu Ảnh, chị biết không, tình yêu có thể khiến cho nhữngniềm vui rất nhỏ trở nên lớn không giới hạn".

Khi Úy Bân nói câu này, tôi liên tưởng đến Vân Phong một cách hết sức tự nhiên. Giữa tôi và anh đâu phải chưa từng trải qua điều đó?

Úy Bân thở dài một tiếng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục kể. Nókể rất chậm rãi, tường tận, không phải là thuật lại đơn thuần, mà là hồi tưởng lại, nếm trải lại những dư vị của quá khứ tuyệt đẹp đã biến mấtmà đã không thể nào tái hiện thêm một lần. Nỗi đau buồn trong mắt Úy Bân đậm sâu tới nỗi khiến người ta không dám thúc giục, làm phiền.

"Khi cô ấy mặc tấm xường xám màu xanh sẫm đó vào, mắt em sáng lên. Vì da cô ấy trắng, mịn màng, thế nên mặc chiếc áo đó trông đẹp lạ thường,mang một vẻ thanh tao quý phái, rất có phong cách. Ai ngờ một chiếc áođể đó thì trông không có gì bắt mắt nhưng khi mặc vào lại có hiệu quảnhư vậy, thế nên khi cô ấy mặc chiếc áo đó, em chụp rất nhiều ảnh. Hômđó bọn em chơi rất vui, tới khi hai đứa về đến khách sạn đã gần mười giờ đêm.

"Em kiệt sức mất rồi!". Vừa vào đến phòng, Nhân Nhân liền ngã phịch xuống giường.

Em nằm xuống bên cạnh cô ấy, đưa tay ôm lấy cô ấy định hôn nhưng Nhân Nhân đẩy em ra, nũng nịu: "Đi tắm trước đã, bẩn chết đi được!".

"Để xem anh tắm xong sẽ giải quyết em thế nào! He he", em cầm khăntắm đi ra. Trong nhà tắm em còn hát véo von, niềm hạnh phúc đó như đangdâng tràn trong mỗi tế bào, lúc nào cũng có thể rịn ra ngoài vậy.

Nhân Nhân ngồi trên giường sửa móng tay, đến khi em từ phòng tắm đira cô ấy ngước mắt lên cười, song đột nhiên tỏ vẻ hoảng hốt nói với em:"Úy Bân, ai ở bên ngoài cửa sổ thế?".

"Sao?", em nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, thấy tấm rèm cửa khẽ layđộng nhưng làm gì có ai? Khi quay đầu lại em mới thấy Nhân Nhân đã không còn ở trên giường, còn cửa nhà tắm thì đóng đến cạch một tiếng, bêntrong vang lên tiếng cô ấy: "Hi hi, em sợ tên háo sắc nhà anh lắm!".

"Lát nữa em lại còn không ngoan ngoãn ấy hả?". Em cười lớn nói với cô ấy.

Chơi suốt cả một ngày nên cũng hơi mệt, em mở một chai bia rồi ngồi trên giường xem ti vi.

Nhân Nhân tắm rất chậm, thường thích ngâm cho đến lúc người đỏ nhưcon tôm luộc mới chịu ra, thế nên em cũng không để ý đến việc cô ấy ởtrong đó bao lâu.

Khá lâu sau đó, tiếng nước trong nhà tắm đột nhiên dừng lại, tiếp sau là tiếng hét thất thanh của Nhân Nhân.

Em sợ quá vội vàng nhảy từ trên giường xuống chạy ra, gõ vào cửa hét lớn:

"Nhân Nhân, Nhân Nhân, em sao thế?".

Bên trong không có tiếng trả lời, em vội vàng đẩy bật cửa ra, chỉthấy Nhân Nhân đứng đó trên người không mảnh vải, toàn thân vẫn cònvương đầy những giọt nước trong veo đang rung lên khe khẽ cùng với cơnrun của cơ thể, khiến mỗi tấc da lại càng nổi bật lên vẻ trắng trẻo mịnmàng, trông cực kỳ gợi cảm. Em thấy xao động, liền ôm lấy cô ấy nói: "Đồ lừa đảo, định dùng cách này để dụ dỗ anh à?".

Cảm giác thấy hơi ấm cơ thể, Nhân Nhân gục đầu vào lòng em, run rẩy nói:

"Úy Bân, bên ngoài cửa sổ có một người phụ nữ trong sợ lắm. Mặt đầyvết tím xanh. Cô ta còn bảo em trả cho cô ta chiếc xường xám gì đó.Trông tay cô ta rất đáng sợ, trắng tới mức giống như cái gì ấy!".

"Sao?". Em ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ đây có thể thấy cả những vì sao trên dòng Lệ Giang, trong màn đêm loáng thoáng tiếng vekêu. Bên ngoài cửa sổ là con ngõ nhỏ lát đá xanh nhưng không hề có bóngngười. Em liễn vỗ nhẹ lên vai cô ấy:

"Tự dọa mình à? Làm gì có ai đâu? He he! Gây chuyện vì nhớ anh chứ gì? Định dùng cách này quyến rũ anh phải không?".

Nhân Nhân đẩy em ra, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chau chau mày: "Rõ ràng là có nhìn thấy mà!".

Em bèn ôm lấy cô ấy từ đằng sau: "Phải rồi, người em có thể nhìn thấy là anh! Xem lần này em chạy đi đâu, ha ha".

"Đồ háo sắc!". Tay cô ấy nắm thành nắm khẽ đấm lên ngực em, em quayngười lại ép cô ấy xuống... Bọn em đều không để tâm đến chuyện vừa xảyra nữa, em thì cho rằng đó chỉ là mánh khóe của Nhân Nhân, còn cô ấycũng cho rằng mình hoa mắt.

Ngày hôm sau, bọn em vẫn đi chơi như bình thường, hiện tượng lạ lùngđêm trước không xảy ra nữa. Cho đến ngày thứ tư, điện thoại di động củaem không hiểu vì sao lại nhận được một tin nhắn đầy ám muội:

"Anh thân yêu, em nhớ anh rồi! Bao giờ thì anh quay về?".

Khi đó em đi ra ngoài mua thuốc lá, lúc quay về thì Nhân Nhân đã ngồi ở đầu giường, quai hàm bạnh ra, nhìn thấy em vào phòng thì quay ngoắtlại, xoay lưng về phía em.

"Lại làm sao thế?". Em châm một điếu thuốc rồi ngồi xuống cạnhgiường, nhìn cô ấy, nghĩ phụ nữ đúng là phiền toái. Mấy ngày hôm trướcem còn nghĩ cô ấy là hoa giải ngữ, lúc đó đột nhiên lại cảm thấy cô ấykhông còn đáng yêu nữa.

"Anh nói xem là làm sao? Đây là ai? Anh nói là chỉ yêu có mình em,bây giờ lại có người nhắn tin cho anh như thế này!". Nhân Nhân vứt chiếc điện thoại ra cho em.

Đó là một số điện thoại hoàn toàn xa lạ, em nghĩ chắc có đứa bạn nàođó mượn máy của người khác nhắn tin trêu chọc thôi, nên trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận nói với cô ấy:

"Chẳng phải chính em cũng nói rồi còn gì? Là người ta nhắn tin choanh, nói câu này thì có sao cơ chứ? Anh có thể lựa chọn không yêu em,nhưng không thể ngăn được em yêu anh. Đúng là không ra làm sao cả, anhcũng có ngăn cản việc em giao thiệp với người đàn ông khác đâu".

"Phải, em chẳng ra làm sao cả. Em giao thiệp với người đàn ông khác có ám muội như thế này không?". Cô ấy không chịu buông tha.

"Anh quả thực không quen người này mà!", không dễ đi chơi với nhaumột lần như vậy, nên em cũng không muốn làm cho hai đứa mất vui, bènnhấn nút gọi lại cho số máy đó, song bên đó giấu số.

Vỗ về một lúc, cô ấy cuối cùng cũng nín khóc, bật cười: "Còn nữa, cái câu anh lần nào cũng nói ấy, anh có thể lựa chọn không yêu em, nhưngkhông thể ngăn được em yêu anh, đồ ngốc!".

"Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi", em ôm lấy Nhân Nhân, đưa tay lên khẽ véo mũi cô ấy: "Đồ hay ghen".

"Chẳng phải là vì người ta thích anh hay sao?".

"Ừm, anh biết rồi. Con gái thì có đặc quyền gây rối một cách vô lý".

"Đáng ghét!".

Cười đùa một lúc, em tưởng rằng tất cả những chuyện không vui đều đãtan biến hết, nào ngờ đâu đó chỉ là niềm vui cuối cùng trước khi tai họa ập đến.

Vốn định mau chóng quay về khách sạn, nhưng Nhân Nhân nói muốn đi dạo, thế là hai đứa bọn em lững thững đi trên phố.

Đi đến nửa đường Nhân Nhân đòi ăn kem, nên em để cô ấy đứng bên đường đợi. Bình thường cô ấy vẫn ngầy ngà, thế mà khi đó lại ngoan ngoãn lặng lẽ đứng đợi bên đường.

Em còn chưa đi được ba mét đã nghe thấy một tiếng va chạm mạnh, quayđầu lại chỉ thấy Nhân Nhân bị kẹt cứng giữa chiếc xe và thân cây. Bóngtối khiến cho những vệt máu bắn tứ tung cũng trở thành màu đen. Chỉ mấyphút trước cô ấy vẫn còn đang hoạt bát vui vẻ, một Nhân Nhân nhõng nhẽonũng nịu, Nhân Nhân ngang ngược bướng bỉnh, giờ đây bị kẹp giữa chiếc xe như vậy, mái tóc dài mượt mà xõa trên nắp ca pô không còn chút sức sống nào. Trái tim em như bị đục rỗng ngay lúc ấy, cảm giác như chân tay đều không còn chút sức lực nào, khó khăn lắm mới chạy đến bên chiếc xeđược, nâng khuôn mặt cô ấy lên. Khuôn mặt đó đã nhầy nhụa máu me, songmũi vẫn còn thở thoi thóp. Em khẽ lắc lắc đầu cô ấy, trong tiếng gọi đãchứa đầy một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có: "Nhân Nhân, NhânNhân, tỉnh lại đi!".

Tới khi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, em nhìn thấy Nhân Nhân một lầnnữa, đôi mắt tuyệt đẹp của cô ấy đã khép chặt, đôi môi khi giận dữ vẫnthường hơi cong lên đó cũng đã mím chặt lại. Em biết, người con gái xinh đẹp đó đã vĩnh viễn bỏ mình đi, song lúc đó em lại không sao khócnổi...".

"Chị ơi, cô ấy nói lời mà không giữ lời. Cô ấy nói muốn dựa vào emsuốt đời này, muốn sinh cho em một đàn con. Cô ấy còn nói muốn giữ chặtem cả đời, còn nói sẽ ngược đãi em cả đời, muốn em sẽ làm trâu ngựa chocô ấy đến lúc chết. Thế nhưng... cô ấy lại không làm được. Phụ nữ có thể nói xong lại nuốt lời như vậy hay sao?".

Úy Bân kéo tay tôi, khóc đến hết cả hơi. Tôi không biết nên nói gìlúc ấy, nỗi đau của nó toi cũng có thể cảm nhận được, song lại khôngbiết làm thế nào, chỉ đành khẽ khàng ôm lấy nó, an ủi một chút về tinhthần mà thôi. Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên lời Úy Bân vừa nói. Nóbảo điện thoại vẫn luôn để bật ư? Vậy thì tại sao khi tôi gọi cho nóluôn trong trạng thái tắt nguồn? Lẽ nào đúng là...

Tôi run rẩy hỏi: "Úy Bân, em không hề tắt máy sao?".

"Không, từ lúc đến Lệ Giang em chưa từng tắt máy, từ trước đến nay cũng không có thói quen tắt điện thoại".


/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status