Cuối tháng bảy, Tô Cẩm được thông báo là ở vùng ngoại ô đã xây xong chuồng heo. Nên sáng nay, Tô Cẩm chuẩn bị đến vùng ngoại ô xem sao, vừa ra ngoài thì A Mãn đã đuổi tới nhất định đòi đi cùng mẫu thân.
Tô Cẩm nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc trác mà phát sầu.
Tiểu nha đầu mới ba tuổi nhưng học nói rất nhanh, khi Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao xem A Qúy, Cát Tường làm bánh bao, bởi vì cửa viện đều khóa cẩn thận, A Mãn muốn đi cùng nàng cũng không ngăn cản, kết quả là tiểu nha đầu chơi ở khóa viện mấy ngày lại ghi nhớ hết tất cả quá trình làm bánh bao, lúc không có chuyện gì thì ngồi bẻ từng ngón tay lẩm bẩm tính toán, bánh bao nhân rau một đồng tiền, bánh bao chay hai văn tiền…
Thấy nữ nhi thông minh, Tô Cẩm lấy làm kiêu ngạo nhưng khi nghe Thu Cúc xuất thân là nha hoàn vương phủ nhắc nhỏ với nàng rằng nữ nhi của nàng là tiểu thư quan gia, ngày ngày nói những chuyện như vậy, ngộ nhỡ lúc đến nhà người khác làm khách quen miệng nói sẽ khiến cho những tiểu thư khác cười chê.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, từ đó Tô Cẩm không dám để nữ nhi đến cửa hàng bánh bao nữa, chuyện về xây dựng chuồng heo nàng càng sẽ không nhắc đến trước mặt nữ nhi. Đợi đến khi nữ nhi khoảng mười hai mười ba ddlqd tuổi, đã hiểu chuyện rồi, nàng sẽ dạy nữ nhi chuyện quản gia, còn bây giờ, Tô Cẩm chỉ hi vọng nữ nhi giống với những tiểu thư khuê tú nhà khác, thích cây cỏ, hoa lá, vẽ… càng không thể lớn lên giống cô gái thôn quê bị khinh bỉ, chế giễu.
“Nương đi mua đồ, không thể mang con đi được, A Man nghe lời ở nhà đi tìm nghĩa phụ chơi đi.” Tô Cẩm ôm nữ nhi cười dụ dỗ, hôm nay Tiêu Chấn nghỉ ngơi ở nhà, không có ra ngoài, đúng dịp có thể nhờ hắn trông hộ hai đứa nhỏ.
A Mãn thích nghĩa phụ nhưng càng thích muốn đi chơi cùng mẫu thân, đầu lắc như trống bỏi, hai tay mập mạp ôm chặt lấy cổ mẫu thân.
Tô Cẩm nhức đầu nhìn về phía nhi tử cầu cứu.
A Triệt rất nghe lời, nếu mẫu thân nói hắn ở nhà, hắn nhất định sẽ nghe theo, nhưng muội muội làm nũng, hắn cũng không thể làm sao được.
Tô Cẩm không cách nào tưởng tượng ra việc nữ nhi thơm mùi sữa của mình sau khi đến chuồng heo thối hoắc, vì vậy nhìn tình hình, nàng khẽ cắn răng ôm A Mãn đi tìm Tiêu Chấn.
Kể từ sau khi nằm mộng về chuyện kia, A Chấn vẫn một mực cố ý tránh mặt Tô Cẩm, hôm nay hắn biết Tô Cẩm phải đi ra ngoài nên mới ở lại trong phủ chuẩn bị đợi Tô Cẩm vừa đi hắn sẽ mang theo huynh muội A Triệt ra ngoài chơi. Đột nhiên trong sân truyền đến giọng ngọt ngào của A Mãn “Nghĩa phụ”, Tiêu Chấn nghi ngờ đứng lên, không biết Tô Cẩm đã đi chưa? Hắn giống như không nghe thấy việc nàng rời đi.
“Đại nhân, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư tới.” Từ Văn kịp thời thông báo.
Toàn thân Tiêu Chấn căng chặt, cứng đờ.
Hắn rất không thích loại cảm giác này, hắn thà rằng ra chiến trường đối mặt với thiên quân vạn mã địch quốc còn nhẹ nhàng hơn khi gặp mặt với Tô Cẩm.
Nhưng người đã đến rồi không thể không ra gặp được.
Tiêu Chấn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tô Cẩm đi vào nhà chính, chống lại khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Chấn, hình như từ sau khi bởi vì nàng mà Tiêu Chấn dạy dỗ Hoắc Duy Dương, hắn không còn hòa nhã với nàng nữa, thật là một người nhỏ mọn.
Cũng may, Tô Cẩm đã sớm không còn sợ hắn nữa.
“A Mãn, tối hôm qua, nương đánh mất hai lượng bạc ở vườn hoa, nghĩa phụ nhặt được, đang được cất giấu ở đâu đó trong nhà rồi, con nhanh đi tìm cho nương đi.” Tô Cẩm khom lưng muốn đặt nữ nhi đang ôm chặt cổ nàng xuống.
Lúc này, xiêm áo vẫn không tính là quá dày, Tô Cẩm chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh, cổ áo cao nhưng khi nàng khom người xuống, cộng thêm trong ngực còn bị nữ nhi ôm chặt kéo xuống làm cổ áo lỏng ra, nhất thời để lộ một mảng ddlqd da trắng nõn. Làn da cổ mịn màng như cánh hoa. Vốn Tiêu Chấn không có nhìn nàng nhưng bởi vì Tô Cẩm nói hắn nhặt được hai lượng bạc của nàng, còn nói với nữ nhi là đã bị hắn giấu đi nên hắn mới nghi ngờ nhìn thẳng vào Tô Cẩm, vừa đúng lúc thấy một màn này.
Da thịt của nữ nhân rất ít khi bị lộ ra, so với gương mặt thì còn trắng hơn mấy phần khiến người khác nhìn đến chói mắt.
Tiêu Chấn là đứa bé nhà nông, khi còn bé thích chạy loạn khắp nơi chơi, sớm bị nắng cháy đen làn da, khi trưởng thành còn học võ làm tiêu sư, sau đó lại nhập ngũ ra chiến trường, bị gió thổi nắng chiếu khiến làn da nhuộm màu đồng, bền chắc. Đột nhiên thấy một mảng da cổ trắng nõn như vậy khiến cho Tiêu Chấn bị chấn động mạnh, không kịp khống chế.
Sau khi hồi hồn, Tiêu Chấn lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, khuôn mặt trầm hơn.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ nhặt được bạc của nương sao?” A Mãn sợ mẫu thân lừa nàng, sau khi chân chạm đất rồi nhưng cánh tay nhỏ vẫn ôm chặt cổ mẫu thân nghiêng đầu hỏi lại.
Trong lòng Tiêu Chấn toát ra ngọn lửa ngùn ngụt, Tô Cẩm có ý gì chứ? Nếu hắn thật sự nhặt được bạc của nàng, tự nhiên sẽ trả lại cho nàng, nhưng hôm nay nàng lại tìm tới cửa còn hoài nghi hắn tham tiền của nàng là sao?
Hắn vừa muốn phủ nhận lại nghe thấy tiểu phụ nhân ho khan ra dấu, Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn nàng thì thấy Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu với hắn, A Mãn vừa nhìn nàng, nàng lập tức khôi phục nụ cười yếu ớt.
Tiêu Chấn không biết trong hồ lô của nàng có gì nhưng vẫn phối hợp nói: “Đúng rồi, nghĩa phụ đã giấu đi rồi, nếu A Mãn tìm được thì cho A Mãn.”
A Mãn là một đúa trẻ mê tiền, nghe như thế thì rất vui vẻ lập tức buông mẫu thân ra, nhanh chóng đi vào nhà tìm chỗ nghĩa phụ giấu bạc.
“A Triệt cũng đi giúp muội muội đi.” Tô Cẩm vừa đứng lên vừa đẩy nhẹ nhi tử đi theo nữ nhi.
Sau khi A Triệt đi vào nhà, Tô Cẩm bước đến bên cạnh Tiêu Chấn, còn chưa mở miệng nói gì thì thấy hán tử cao lớn, khôi ngô lùi lại hai bước tránh né nàng như tránh né một
Tô Cẩm nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc trác mà phát sầu.
Tiểu nha đầu mới ba tuổi nhưng học nói rất nhanh, khi Tô Cẩm đến cửa hàng bánh bao xem A Qúy, Cát Tường làm bánh bao, bởi vì cửa viện đều khóa cẩn thận, A Mãn muốn đi cùng nàng cũng không ngăn cản, kết quả là tiểu nha đầu chơi ở khóa viện mấy ngày lại ghi nhớ hết tất cả quá trình làm bánh bao, lúc không có chuyện gì thì ngồi bẻ từng ngón tay lẩm bẩm tính toán, bánh bao nhân rau một đồng tiền, bánh bao chay hai văn tiền…
Thấy nữ nhi thông minh, Tô Cẩm lấy làm kiêu ngạo nhưng khi nghe Thu Cúc xuất thân là nha hoàn vương phủ nhắc nhỏ với nàng rằng nữ nhi của nàng là tiểu thư quan gia, ngày ngày nói những chuyện như vậy, ngộ nhỡ lúc đến nhà người khác làm khách quen miệng nói sẽ khiến cho những tiểu thư khác cười chê.
Một câu thức tỉnh người trong mộng, từ đó Tô Cẩm không dám để nữ nhi đến cửa hàng bánh bao nữa, chuyện về xây dựng chuồng heo nàng càng sẽ không nhắc đến trước mặt nữ nhi. Đợi đến khi nữ nhi khoảng mười hai mười ba ddlqd tuổi, đã hiểu chuyện rồi, nàng sẽ dạy nữ nhi chuyện quản gia, còn bây giờ, Tô Cẩm chỉ hi vọng nữ nhi giống với những tiểu thư khuê tú nhà khác, thích cây cỏ, hoa lá, vẽ… càng không thể lớn lên giống cô gái thôn quê bị khinh bỉ, chế giễu.
“Nương đi mua đồ, không thể mang con đi được, A Man nghe lời ở nhà đi tìm nghĩa phụ chơi đi.” Tô Cẩm ôm nữ nhi cười dụ dỗ, hôm nay Tiêu Chấn nghỉ ngơi ở nhà, không có ra ngoài, đúng dịp có thể nhờ hắn trông hộ hai đứa nhỏ.
A Mãn thích nghĩa phụ nhưng càng thích muốn đi chơi cùng mẫu thân, đầu lắc như trống bỏi, hai tay mập mạp ôm chặt lấy cổ mẫu thân.
Tô Cẩm nhức đầu nhìn về phía nhi tử cầu cứu.
A Triệt rất nghe lời, nếu mẫu thân nói hắn ở nhà, hắn nhất định sẽ nghe theo, nhưng muội muội làm nũng, hắn cũng không thể làm sao được.
Tô Cẩm không cách nào tưởng tượng ra việc nữ nhi thơm mùi sữa của mình sau khi đến chuồng heo thối hoắc, vì vậy nhìn tình hình, nàng khẽ cắn răng ôm A Mãn đi tìm Tiêu Chấn.
Kể từ sau khi nằm mộng về chuyện kia, A Chấn vẫn một mực cố ý tránh mặt Tô Cẩm, hôm nay hắn biết Tô Cẩm phải đi ra ngoài nên mới ở lại trong phủ chuẩn bị đợi Tô Cẩm vừa đi hắn sẽ mang theo huynh muội A Triệt ra ngoài chơi. Đột nhiên trong sân truyền đến giọng ngọt ngào của A Mãn “Nghĩa phụ”, Tiêu Chấn nghi ngờ đứng lên, không biết Tô Cẩm đã đi chưa? Hắn giống như không nghe thấy việc nàng rời đi.
“Đại nhân, phu nhân cùng thiếu gia và tiểu thư tới.” Từ Văn kịp thời thông báo.
Toàn thân Tiêu Chấn căng chặt, cứng đờ.
Hắn rất không thích loại cảm giác này, hắn thà rằng ra chiến trường đối mặt với thiên quân vạn mã địch quốc còn nhẹ nhàng hơn khi gặp mặt với Tô Cẩm.
Nhưng người đã đến rồi không thể không ra gặp được.
Tiêu Chấn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng bước ra ngoài.
Tô Cẩm đi vào nhà chính, chống lại khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Chấn, hình như từ sau khi bởi vì nàng mà Tiêu Chấn dạy dỗ Hoắc Duy Dương, hắn không còn hòa nhã với nàng nữa, thật là một người nhỏ mọn.
Cũng may, Tô Cẩm đã sớm không còn sợ hắn nữa.
“A Mãn, tối hôm qua, nương đánh mất hai lượng bạc ở vườn hoa, nghĩa phụ nhặt được, đang được cất giấu ở đâu đó trong nhà rồi, con nhanh đi tìm cho nương đi.” Tô Cẩm khom lưng muốn đặt nữ nhi đang ôm chặt cổ nàng xuống.
Lúc này, xiêm áo vẫn không tính là quá dày, Tô Cẩm chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh, cổ áo cao nhưng khi nàng khom người xuống, cộng thêm trong ngực còn bị nữ nhi ôm chặt kéo xuống làm cổ áo lỏng ra, nhất thời để lộ một mảng ddlqd da trắng nõn. Làn da cổ mịn màng như cánh hoa. Vốn Tiêu Chấn không có nhìn nàng nhưng bởi vì Tô Cẩm nói hắn nhặt được hai lượng bạc của nàng, còn nói với nữ nhi là đã bị hắn giấu đi nên hắn mới nghi ngờ nhìn thẳng vào Tô Cẩm, vừa đúng lúc thấy một màn này.
Da thịt của nữ nhân rất ít khi bị lộ ra, so với gương mặt thì còn trắng hơn mấy phần khiến người khác nhìn đến chói mắt.
Tiêu Chấn là đứa bé nhà nông, khi còn bé thích chạy loạn khắp nơi chơi, sớm bị nắng cháy đen làn da, khi trưởng thành còn học võ làm tiêu sư, sau đó lại nhập ngũ ra chiến trường, bị gió thổi nắng chiếu khiến làn da nhuộm màu đồng, bền chắc. Đột nhiên thấy một mảng da cổ trắng nõn như vậy khiến cho Tiêu Chấn bị chấn động mạnh, không kịp khống chế.
Sau khi hồi hồn, Tiêu Chấn lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác, khuôn mặt trầm hơn.
“Nghĩa phụ, nghĩa phụ nhặt được bạc của nương sao?” A Mãn sợ mẫu thân lừa nàng, sau khi chân chạm đất rồi nhưng cánh tay nhỏ vẫn ôm chặt cổ mẫu thân nghiêng đầu hỏi lại.
Trong lòng Tiêu Chấn toát ra ngọn lửa ngùn ngụt, Tô Cẩm có ý gì chứ? Nếu hắn thật sự nhặt được bạc của nàng, tự nhiên sẽ trả lại cho nàng, nhưng hôm nay nàng lại tìm tới cửa còn hoài nghi hắn tham tiền của nàng là sao?
Hắn vừa muốn phủ nhận lại nghe thấy tiểu phụ nhân ho khan ra dấu, Tiêu Chấn ngẩng đầu lên nhìn nàng thì thấy Tô Cẩm nháy mắt ra hiệu với hắn, A Mãn vừa nhìn nàng, nàng lập tức khôi phục nụ cười yếu ớt.
Tiêu Chấn không biết trong hồ lô của nàng có gì nhưng vẫn phối hợp nói: “Đúng rồi, nghĩa phụ đã giấu đi rồi, nếu A Mãn tìm được thì cho A Mãn.”
A Mãn là một đúa trẻ mê tiền, nghe như thế thì rất vui vẻ lập tức buông mẫu thân ra, nhanh chóng đi vào nhà tìm chỗ nghĩa phụ giấu bạc.
“A Triệt cũng đi giúp muội muội đi.” Tô Cẩm vừa đứng lên vừa đẩy nhẹ nhi tử đi theo nữ nhi.
Sau khi A Triệt đi vào nhà, Tô Cẩm bước đến bên cạnh Tiêu Chấn, còn chưa mở miệng nói gì thì thấy hán tử cao lớn, khôi ngô lùi lại hai bước tránh né nàng như tránh né một
/56
|