Cẩm Y Hương Khuê

Chương 29 - Chương 29

/56


Sắp đến Trung thu, Liêu Vương ban thưởng lễ vật cho thân tín bên cạnh, Tiêu Chấn nhận được hai vò rượu ngon, hai hộp bánh Trung thu.

Tiêu Chấn nhận lấy rượu ngon, sai Từ Văn đưa bánh Trung thu đến hậu viện.

Bánh Trung thu làm bằng nhân mứt táo nên đặc biệt ngọt, a Triệt, A Mãn đều thích đồ ngọt, hai huynh muội ngồi đối mặt nhau mà ăn, ca ca thì lịch sự, muội muội thì ăn đến nỗi trên mặt dính đầy vụn bánh trung thu.

Tô Cẩm ngồi bên cạnh nhìn, nghĩ tới Trung thu hai năm trước. Bởi vì khi đó còn chưa mãn tang nên trong nhà cũng không tổ chức lớn, một mình Tiêu Chấn ở tại Tiền viện, ba mẫu tử bọn họ ăn mấy miếng bánh Trung thu coi như qua lễ. Năm nay ba mẫu tử đã mãn tang rồi, ngoại trừ cửa hàng bánh bao còn làm chuồng heo, Tiêu Chấn cũng gặp dữ hóa lành lấy được Liêu Vương coi trọng, đều là chuyện vui đáng giá để náo nhiệt một phen.

Tô Cẩm cầm theo danh mục quà tặng đã suy nghĩ xong từ trước đi Tiền viện tìm Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn đang đứng trước cửa nhà chính nói chuyện với Từ Văn, ánh mắt liếc thấy bóng dáng váy hồng ngay khúc quanh, trong lòng Tiêu Chấn căng thẳng như lâm đại địch.

Từ Văn lui sang một bên.

Tiêu Chấn chuyển sang Tô Cẩm.

Tô Cẩm giơ danh mục quà tặng lên, cười nói: Ta đã sắp xếp ổn thỏa những lễ vật Trung thu cần tặng đi rồi, đại nhân xem một chút có chỗ nào không ổn không.

Tiêu Chấn gật đầu, cũng không mời Tô Cẩm vào nhà chính ngồi, mà đứng đó xem qua loa một lần.

Đệ muội suy nghĩ chu toàn, cứ tặng theo danh mục này đi. Mắt Tiêu Chấn nhìn thẳng trả danh mục quà tặng lại cho nàng.

Trời còn chưa tối, nắng chiều lập lòe chiếu lên vẻ mặt từ chối người vạn dặm của hắn rất rõ ràng, Tô Cẩm khó hiểu nhận lấy danh mục, nàng khẽ nghiêng đầu, buồn bực hỏi thống lĩnh mặt lạnh không chịu nhìn thẳng vào nàng: Hình như gần đây đại nhân không quá chào đón ta, là do trong lúc vô tình ta làm gì không đúng chọc giận đại nhân?

Cùng sống trong một nhà, Tô Cẩm không muốn ầm ĩ bất hòa với Tiêu Chấn, có khúc mắc gì thì cứ nói ra, cần thay đổi nàng sẽ đổi.

Tiêu Chấn nghĩ đến giấc mộng không nên thấy tự trách xấu hổ, một là sợ bản thân bị nhan sắc của Tô Cẩm mê hoặc càng lún càng sâu, hai là chột dạ sợ lộ ra đầu mối bị tiểu phụ nhân thông minh phát hiện, cho nên mỗi lần d/đ'l;q;d gặp phải Tô Cẩm, hắn đều tỏ thái độ uy nghiêm để che giấu, nhưng Tiêu Chấn không ngờ lại khiến nàng hiểu lầm.

Đệ muội quá lo lắng, đệ muội cũng không đắc tội gì ta. Vẻ mặt Tiêu Chấn hơi hòa hoãn, bình tĩnh hòa nhã nói, còn nhìn nàng một cái.

Hắn không nhìn còn khá, càng nhìn càng giống như muốn bổ cứu để lừa gạt cho qua.

Tô Cẩm cau mày, nghiêm mặt nói: Đại nhân có gì bất mãn cứ việc nói thẳng, cái người này loại qua loa, gọi ta như thế nào thả xuống được?

Tiêu Chấn không có sở trường võ mồm, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là nhìn nàng nói: Ta không có bất mãn gì với đệ muội cả.

Đây là lời nói thật, Tô Cẩm nhìn tròng mắt đen dưới hàng mày kiếm của hắn, thấy được vẻ nghiêm túc cùng với mấy phần bất đắc dĩ trong đó, giống như nàng đang quấy nhiễu.

Nhìn thẳng vào mắt chốc lát, Tiêu Chấn rũ mắt xuống lần nữa, giống như sợ hãi cái gì đó, một hán tử cao to mạnh mẽ lại làm dáng vẻ như vậy không khỏi buồn cười.

Tô Cẩm không hiểu rốt cuộc trong đầu Tiêu Chấn đang suy nghĩ gì, nhưng nàng rất xác định Tiêu Chấn thật sự không tức giận.

Cho nên Tô Cẩm không hỏi tới nữa, phủi phủi danh mục quà tặng trong tay, nàng nhẹ giọng nói: Đại nhân, ngài chăm sóc ba mẫu tử chúng ta cũng đã ba năm, chúng ta không có quan hệ máu mủ nhưng chăm sóc lẫn nhau hơn hẳn người thân, Trung thu là ngày tốt để gia đình đoàn viên, ta muốn đặt một bàn tiệc rượu, buổi tối bốn người chúng ta cùng dùng bữa ngắm trăng, ý đại nhân như thế nào?

Hơn hẳn người thân. . . . . .

Trong lòng Tiêu Chấn không ngừng quanh quẩn bốn chữ này, thì ra nàng đã xem hắn là người thân sao?

Nếu là người thân, sao hắn có thể từ chối ý tốt của nàng được chứ?

Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của Tô Cẩm, Tiêu Chấn gật đầu một cái, nói: Làm phiền đệ muội lo lắng.

Một bàn tiệc rượu thôi mà, không có chuyện uổng phí. Tô Cẩm cười cười với hắn, đôi mắt trong trẻo rực rỡ mênh mông dưới ánh trời chiều màu vàng.

Tiêu Chấn không thể kiềm chế mà đắm chìm lần nữa.

Chờ hắn hồi hồn, Tô Cẩm đã đi được mấy bước dẫn Như Ý trở về hậu viện rồi.

Tiêu Chấn nhắm mắt lại đứng tại chỗ một lúc lâu, hắn hít thở thật sâu, bắt buộc mình ném nụ cười với má lúm đồng tiền của Tô Cẩm mới vừa rồi ra khỏi đầu.

Đảo mắt đến đã Trung thu, không khí của mỗi nhà đều rất tưng bừng.

Gần tối Tiêu Chấn, a Triệt cùng chơi đùa với A Mãn, Tô Cẩm đích thân xuống bếp nấu ăn. Trời sinh Tô Cẩm có tài nấu nướng giỏi, nàng cũng thích nấu ăn, bên này nàng làm xong một món, Xuân Đào lập tức bưng ra, chờ trên d/đ;l;q;d bàn ngoài sân đã bày sắp đầy, rốt cuộc Tô Cẩm cũng dừng tay, bưng món cua hấp cuối cùng ra khỏi phòng bếp.

Ở Bắc Địa rất hiếm cua, thấy cua đã lâu rồi không được ăn, a Triệt len lén nuốt nước miếng.

Tiêu Chấn, A Mãn đều sửng sốt sững sờ mà nhìn chằm chằm vào khay cua trên bàn, Tiêu Chấn biết nhưng chưa từng ăn, A Mãn ba tuổi ngay cả thấy cũng chưa từng thấy.

Nương, đây là cái gì ạ, xấu quá. A Mãn dùng chiếc đũa chọc chọc xác cua, chê bai.

Tô Cẩm cười: Cái này gọi là con cua, rất thơm, một lát nương bóc cho A Mãn.

A Mãn nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Bên cạnh bàn vuông bày tổng cộng bốn cái ghế, nhưng lúc này A Mãn đang tổ trong ngực cha.

Tới đây nương ôm, dưỡng phụ phải uống rượu. Tô Cẩm đặt cua xong, dùng khăn xoa một chút tay, đi vòng qua bên cạnh Tiêu Chấn.

A Mãn thích để mẫu thân cho ăn cơm, ngoan ngoãn duỗi cánh tay về phía mẫu thân.

Bởi vì Tô Cẩm đến gần, Tiêu Chấn cứng ngắc cả người, tầm mắt rũ xuống như vị phật tôn quý.

Trong mắt Tô Cẩm chỉ có nữ nhi, không để ý đến sự khác thường của hắn, nàng tiến lên một bước khom lưng xuống, đôi tay nhẹ nhàng đặt vào nách nữ nhi. Tiêu Chấn rất cao, A Mãn nho nhỏ bị hắn bao phủ hoàn toàn, Tô Cẩm cúi người thì tóc mai vừa vặn ngang hàng với gương mặt của Tiêu Chấn. Gần trong gang tấc, Tiêu Chấn ngửi thấy hương tóc của tiểu phụ nhân, mùi vị rất sạch sẽ, rồi lại biến thành bùa phép của yêu tinh quyến rũ người khác, chuẩn xác ôm tim của hắn.

Tầm mắt tự chủ trương ngắm mặt nàng, mới liếc thấy vẻ trắng muốt, Tiêu Chấn đã không dứt ra được.

Không thể, không thể, hắn lần nữa báo chính mình.

Tô Cẩm ôm nữ nhi ngồi vào phía bên trái Tiêu Chấn, đối diện chính là a Triệt.

Ăn đi, đều là người một nhà, cũng đừng khách khí lẫn nhau. Sau khi ngồi vững vàng, thấy Tiêu Chấn và nhi tử im lặng, Tô Cẩm quen thuộc nói.

Tiêu Chấn cần làm chút gì đó để quên đi cảm giác đến gần mới vừa rồi của nàng, nghe vậy lập tức bưng bình rượu lên, thay mình rót đầy một chén.

Dưỡng phụ uống rượu. A Mãn nhìn chằm chằm ly rượu của dưỡng phụ, lẩm bẩm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc soi mói đến ngây người của nữ nhi, Tiêu


/56

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status