Lão nhân cắp Cát Nhược, đến lúc dừng bước thì đã đến hẻm vực Lạc Phượng.
Vô Cát Nhược thở khì một tiếng, khi đã yên vị ngồi trên gò đá.
Cát Nhược gãi đầu lấm lét nhìn lão Cái bang, rồi buông một câu ra vẻ thản nhiên :
- Tiểu ăn mày gặp ăn mày chúa.
Lão nhân đã không giận, mà còn bật cười khoái trá.
- Tiểu tử... Ngươi thật là lém lỉnh đấy.
- Sao lão tiền bối cho tiểu cái này là hạng lém lỉnh chứ?
- Ngươi qua mặt được ta à. Nếu ngươi tự nhận là ăn mày sao ta lại không biết?
Cát Nhược gãi đầu, toét miệng cười hì hì :
- Lão tiền bối là ăn mày thứ thiệt, còn tiểu bối chỉ mới thọ giáo mà thôi.
Lão nhân khõ đầu Cát Nhược :
- Miệng lưỡi... Miệng lưỡi. Cái bang kiểu như tiểu tử thì đúng là ăn mày qúi tộc.
- Sao lại gọi là quí tộc?
- Ngươi còn nói nữa ư? Gã công tử Trầm Lãi, phú gia đại thương đứng nhất Giang Tô gặp một lũ ăn mày như ngươi e sản nghiệp của y chẳng mấy chốc tiêu ra ma.
- Tiền bối biết vì sao hắn bị tiểu tử tặng một bài học không?
- Ta có mắt, có tai, chẳng lẽ lại không thấy không nghe?
- Đã thấy đã nghe, thì lão tiền bối còn hỏi gì nữa.
Cát Nhược đứng lên :
- Đa tạ tiền bối đã đưa tiểu bối đến đây. Giờ xin kiếu từ.
Cát Nhược vừa nói vừa dợm bước. Lão nhân đâu để chàng đi dễ dàng như vậy được, và chỉ một cái chợp mắt như con ruồi, lão đã nắm cứng mạch môn Cát Nhược rồi.
- Ê... Tiểu cái gặp trưởng lão sao vội vã bỏ đi như vậy?
Cát Nhược quay lại cười hì hì :
- Tiểu bối ăn no tất phải đi chứ?
- Ngươi đi đâu?
- Nói ra kỳ lắm. Hổng đi thì chết quá, mà ở lại thì phạm tội với lão tiền bối.
Lão nhân vỗ đầu :
- A... ta biết ngươi đi đâu rồi. Đồ ôn dịch.
Lão nhân đứng gải đầu nhìn dáo dác :
- Ê... ngươi đi ra sau gò Lạc Phược mà đi. Lão phu đứng đây chờ.
Cát Nhược nhăn mặt :
- Úi chà... Đi xú uế mà bắt lão tiền bối đứng canh chừng thật là bất nhã úa. Lại khó đi lắm.
- Hư.. ta chờ ngươi được. Bởi ta có việc cần bàn với ngươi.
- Lão tiền bối có chuyện gì?
- Ngươi đi xong ta sẽ nói. Chớ ta bàn xong sợ ngươi lại...
Cát Nhược lém lỉnh cười khì một tiếng :
- Tự nhiên bụng tiểu bối hết đòi hỏi đi rồi. Bây giờ lỗ tai lại ngứa, phải nghe chuyện của tiền bối thôi.
- Thì ra ngươi chỉ tính đường trốn mà thôi.
Cát Nhược lắc đầu nguầy nguậy :
- Lão tiền bối đừng hiểu lầm... Tiểu bối và tiền bối là đồng môn với nhau, cớ sao bỏ trốn chứ.
Cát Nhược vuốt nếp áo của lão nhân :
- Lão tiền bối đưa Cát Nhược đến đây, coi như đã cứu Cát Nhược khỏi tay bọn gia nhân của họ Trầm. Ơn này tiểu bối mang nặng suốt đời, thề chẳng dám quên. Còn mong sớm có ngày báo đáp.
Lão nhân nhìn sững vào chàng nói :
- Miệng lưỡi của ngươi thật khó lường. Thôi được... Ta sẽ nói ngươi biết vì sao ta cắp ngươi đến đây.
Cát Nhược ngồi trở lại gò đá.
Lão nhân chỉ hai chữ khắc trên vách núi :
- Đây là gò Lạc Phượng, phía sau vách núi này có một hẻm vực, tên gọi là tuyệt địa.
- Tuyệt địa có gì lạ không?
- Ta sẽ nói hết với ngươi.
Cát Nhược vắt chân, nhìn trời lơ đễnh. Lão Cái bang véo vào lỗ tai chàng :
- Ê... ngươi không muốn nghe nữa à?
- Tiểu bối rất muốn nghe... Rất muốn nghe.
- Thế sao ngươi lại lơ đễnh nhìn trời?
- Ậy... Nghe bằng lỗ tay chứ đâu nghe bằng hai con mắt. Đó là lẽ thường sao tiền bối lại thắc mắc.
Lão nhân trố mắt :
- Ngươi nói vậy cũng đúng... Thông minh... thông minh.
- Lão tiền bối không còn véo lỗ tai tiểu bối nữa chứ?
- Lão phu xin lỗi ngươi.
Lão Cái bang ngồi xuống cạnh bên Vô Cát Nhược :
- Ngươi có biết vì sao hẻm vực đó gọi là tuyệt địa không?
Cát Nhược lắc đầu :
- Tất nhiên là không biết rồi. Nếu biết tiểu bối đâu phải ngóng hai lỗ tai để nghe.
Lão Cái bang bật cười sang sảng :
- Ngươi không biết lão phu mới nói chứ. Hẻm vực đó có tên là tuyệt địa, bởi nơi đó chỉ có kẻ vào mà không có người ra.
Cát Nhược le lưỡi :
- Nguy hiểm thế đấy à?
- Nếu không nguy hiểm đến mất mạng thì đâu gọi là tuyệt địa. Nhưng lão phu nghĩ với kẻ thông minh như ngươi thì có thể vào và trở ra được.
Cát Nhược rùn mình :
- Ui da... lão tiền bối muốn tiểu bối vào tuyệt địa.
Cát Nhược vừa nói vừa đứng bật dậy, khoát tay như đang bị một bầy ong vò vẽ tấn công.
- Không được đâu... Đó là nơi nguy hiểm thì không thể nào vào được rồi. Nhất định tiểu bối sẽ không vào.
Cát Nhược ôm quyền :
- Tiểu bối xin cáo từ.
Một lần nữa lão nhân Cái bang lại thộp cứng mạch môn Cát Nhược :
- Ngươi nghe lão phu nói, ngươi không vào tuyệt địa không được.
- Cớ sao lại là tiểu bối?
- Lão phu cần cái miệng của ngươi. Và chỉ có ngươi mới vào được mà thôi.
Cát Nhược chau mày :
- Vào trong đó để làm gì? Mà tiền bối đã biết có vào không có ra, cớ sao lại bắt tiểu cái này chui vào hang tử thần chứ? Tiền bối không nhận ra tiểu bối cũng là đồng môn sao?
Lão nhân nheo mắt nhìn sững Cát Nhược :
- Tiểu tử... Ngươi là đồng môn của ta hồi nào? Nếu ngươi là đồng môn thì tất nhiên Bang chủ Cái bang Trương Khuất Sanh này phải biết.
- Tiểu cái mới nhập môn. Tiền bối không thấy bộ tạng tiểu cái giống người sao?
- Bộ tạng của ngươi còn hơn cả ăn mày chúa như ta. Nhưng lại không có chút gì là ăn mày. Nhưng bây giờ ta sẵn sàng nhận tiểu tử vào Cái bang. Ngươi đồng ý chứ?
Cát Nhược hí hửng :
- Nếu được Trương lão tiền bối ưu ái như vậy thì Cát Nhược vô cùng cảm kích.
Vừa nói Cát Nhược vừa ôm quyền :
- Tiểu cái Cát Nhược ra mắt lão Bang chủ.
- Tốt... tốt lắm. Ngươi có duyên với Cái bang nên mới được Trương mỗ đây chấp nhận đấy.
Cát Nhược dõng dạc ưỡng ngực :
- Đa tạ Trương bang chủ.
Trương Khất Sanh mỉm cười :
- Đã gia nhập Cái bang thì nhất nhất tiểu tử phải nghe lịnh của Bang chủ. Giờ ta ra lịnh cho ngươi thâm nhập vào Tuyệt cốc.
Cát Nhược trợn tròn hai con mắt, muốn lồi cả tròng đen to như hai hạt nhãn :
- Bang chủ lịnh cho tiểu bối thâm nhập tuyệt địa, chẳng khác nào đưa Cát Nhược này lên bệ chém đao phủ thủ.
Cát Nhược lùi về sau hai bộ, mặt sụ xuống, bùi ngùi nói tiếp :
- Tiểu bối ngỡ rằng gia nhập Cái bang sẽ được Bang chủ xem là kẻ đồng môn, cùng hội cùng thuyền, nhưng không ngờ mới vào đã bị Bang chủ ép bức thâm nhập tuyệt cốc. Cát Nhược xin rút lại lời nói, không vào Cái bang nữa đâu.
- Nói như vậy. Ngươi coi Cái bang là thứ gì chứ. Chỗ không người hay kỹ viện cho khách chơi, muốn vào thì vào muốn ra thì ra, ngươi đừng bắt lão phu nộ khí xung thiên thì mạng ngươi toi ngay tức thời đó.
Cát Nhược gãi đầu :
- Trương bang chủ bức ép Cát Nhược cũng vừa vừa thôi. Ít ra Bang chủ cũng vừa mới tộng một bữa tiệc của Cát Nhược thết đãi ân cần kia mà.
- Chính nhờ bữa tiệc đó, lão phu mới phát hiện ra tài năng của ngươi. Tiểu tử... ngươi không đi không được.
- Tại sao cứ phải là tiểu bối chứ?
- Rồi lão phu sẽ nói rõ cho ngươi biết.
Kéo Cát Nhược bắt ngồi xuống gò “Lạc Phượng”, lão Bang chủ Cái bang Trương Khất Sanh, xuống giọng thật nhỏ nói :
- Trước đây lão tổ Cái bang là Thần Cái đã đi vào tuyệt cốc đó, và để lại hai người hộ vệ ngoài cửa vực là Song tà. Không biết Thần Cái có ân với Song tà thế nào mà suốt mười năm qua, họ chẳng hề rời hẻm vực đó, nên thiên hạ lót thêm hai chữ tuyệt cốc gắn cho Song eà.
Cát Nhược cướp lời Trương Khất Sanh :
- Họ là người của Thần Cái, thế tiền bối đến gặp họ hợp tình, hợp lý hơn tiểu bối.
- Ậy... Nếu ta đến được thì đâu cần tới ngươi. Trước đây, Thần Cái vào hẻm vực tuyệt địa chắc chắn bên trong phải có bí ẩn gì đó, chỉ có ngươi vào mới biết. Muốn vào hẻm vực tuyệt cốc, phải qua hai tên Song tà kia, cái miệng của ngươi có thể gạt họ mà vào.
- Tiền bối đánh giá cao tiểu bối quá. Sợ tiểu bối mới xuất hiện chưa nói câu nào đã bị toi mạng rồi. Với lại Cát Nhược chẳng hề biết một chút võ công, lỡ gặp rủi ro làm sao mà chống lại tìm một sinh lộ.
- Ậy... thế mới gọi là khó chứ. Nhưng ta nghĩ đầu óc thông minh của ngươi sẽ qua được Song tà. Thứ hai, muốn vào hẻm vực, đòi hỏi phải có công phu Tục Hoàn Cốt.
- Tục Hoàn Cốt là gì?
- Đó là thuật ép người lại mềm như cọng bún, mới có thể len qua hẻm vực.
Cát Nhược nhảy dựng lên :
- Thế thì tốt rồi... Tiểu bối hổng biết thuật Tục Hoàn Cốt... Tiền bối hãy đi chọn kẻ biết thuật Tục Hoàn Cốt.
Cát Nhược lại ôm quyền :
- Xin kiếu từ.
Trương Khất Sanh lần này chộp gáy chàng, đặt trở lại gò Lạc Phượng.
- Ngươi không biết, lão phu sẽ dạy.
Cát Nhược nheo mày :
- Trương bang chủ biết thuật Tục Hoàn Cốt, lại là hậu duệ của Thần Cái, sao lại bắt Cát Nhược thay thế người chui vào hẻm vực tuyệt cốc?
- Ta biết thuật Tục Hoàn Cốt, nhưng vì xương lại hóa lão cứng ngắc rồi, chỉ có những nguời như tiểu tử mới dùng thuật ấy chen qua hẻm vực được thôi.
- Nói đi, nói lại cũng không ngoài việc tiểu bối phải chui vào chỗ chết.
- Nếu ngươi không chết trở ra, Trương mỗ đây sẽ thưởng cho ngươi một chức vị hệ trọng trong Cái bang.
Cát Nhược lắc đầu :
- Đa tạ... Đa tạ... Cát Nhược chỉ có một mạng thôi, cái mạng qúi hơn chức vị ăn mày.
Trương Khất Sanh lắc đầu :
- Ta đã nói hết rồi... Ngươi không nghe không được. Ngươi chỉ có một cái mạng, không vào trong hẻm vực tuyệt cốc thì mạng ngươi cũng chẳng còn. Suy nghĩ cho kỹ đi.
Cát Nhược nhăn mày :
- Không biết Cát Nhược sinh ra nhằm giờ nào, khắc nào mà chỉ gặp toàn những việc xui xẻo. Thôi được rồi, đến hẻm vực tuyệt cốc tiểu bối sẽ tìm cách.
Trương Khất Sanh liếc Cát Nhược :
- Ngươi đừng giở quẻ bỏ trốn đó. Không được đâu.
Trương Khất Sanh vừa nói vừa rút luôn dây thắt lưng trói Cát Nhược vào tạ thủ của mịnh
- Thế này chắc ăn hơn, bởi ngươi là kẻ giảo hoạt khó lường.
Cát Nhược thở ra một tiếng :
- Trương bang chủ cẩn thận quá, cẩn thận đến độ bụng tiểu bối lại quặn đau, đòi đi rồi.
- Ngươi...
Cát Nhược rùn mình :
- Đó là lẽ sống thường tình, có vô phải có ra, chẳng lẽ tới cái chuyện đại tiện, Trương bang chủ cũng cấm đoán tiểu bối nữa sao. Để lâu sợ bụng tiểu bối vỡ toang, thì ui cha chẳng còn ai chui vào con hẻm kia giúp Trương bang chủ đâu.
Cát Nhược lại xoa bụng :
- Ui cha... Đau quá... Đau thật rồi đấy. Không đi không được.
Cát Nhược vừa nói vừa lần ra sau gò Lạc Phượng. Lỡ trói Cát Nhược vào tạ thủ của mình để đề phòng, Trương Khất Sanh chẳng còn cách nào hơn là biến thành một kẻ trông nom cho Cát Nhược, trong lúc đại tiện.
Lão ngoảnh mặt chỗ khác mà không ngừng hối thúc :
- Tiểu tử lẹ lên đi.
Cát Nhược cười hì hì :
- Trương bang chủ cũng phải cho tiểu bối làm cái chuyện thường tình đó chứ. Hối mãi thì tiểu bối chỉ còn nước ngồi lì ra đây mà thôi.
Trương Khất Sanh thở dài một tiếng :
- Thiên hạ mà biết được chuyện này e cười vỡ mặt lão phu.
- Lão tiền bối sợ người đời cười thì cứ tự nhiên ly khai, cứ để Cát Nhược ở đây một mình. Tiểu bối sợ... đợt đại tiện này kéo dài phải ba năm mới xong.
Trương Khất Sanh quay phắt lại.
Khuôn mặt họ Trương đang lại, toát ra những vẻ sát khí hừng hực.
Thấy khuôn mặt đầy căm phẫn của Trương Khất Sanh, Cát Nhược khoát tay rối rít nói :
- Tiểu bối xong rồi.. Tiền bối bớt giận... Xong rồi.
Cát Nhược đứng lên, toét miệng cười cầu tình.
Trương Khất Sanh gằn từng tiếng một :
- Nếu ngươi còn giở chứng nữa thì đừng trách họ Trương này đó.
- Tiểu bối biết.
- Đi theo lão phu, ta sẽ truyền thụ thuật Tục Hoàn Cốt cho ngươi. Sau đó ngươi thâm nhập vào tuyệt cốc.
Cát Nhược nhún vai thở dài :
- Đến nước này thì chẳng còn cách nào khác hơn là chui vào chỗ chết. Mạng của tiểu bối đến lúc phải chầu Diêm phủ rồi. Nhưng học tuyệt Tục Hoàn Cốt mất độ bao nhiêu thời gian, khoảng mười năm không?
- Chỉ độ ba ngày thôi, ngươi sẽ sử dụng được.
- Thế thì tiểu bối chỉ còn sống trong ba ngày. Số phận của tiểu bối thật là hiu hắt.
Vô Cát Nhược thở khì một tiếng, khi đã yên vị ngồi trên gò đá.
Cát Nhược gãi đầu lấm lét nhìn lão Cái bang, rồi buông một câu ra vẻ thản nhiên :
- Tiểu ăn mày gặp ăn mày chúa.
Lão nhân đã không giận, mà còn bật cười khoái trá.
- Tiểu tử... Ngươi thật là lém lỉnh đấy.
- Sao lão tiền bối cho tiểu cái này là hạng lém lỉnh chứ?
- Ngươi qua mặt được ta à. Nếu ngươi tự nhận là ăn mày sao ta lại không biết?
Cát Nhược gãi đầu, toét miệng cười hì hì :
- Lão tiền bối là ăn mày thứ thiệt, còn tiểu bối chỉ mới thọ giáo mà thôi.
Lão nhân khõ đầu Cát Nhược :
- Miệng lưỡi... Miệng lưỡi. Cái bang kiểu như tiểu tử thì đúng là ăn mày qúi tộc.
- Sao lại gọi là quí tộc?
- Ngươi còn nói nữa ư? Gã công tử Trầm Lãi, phú gia đại thương đứng nhất Giang Tô gặp một lũ ăn mày như ngươi e sản nghiệp của y chẳng mấy chốc tiêu ra ma.
- Tiền bối biết vì sao hắn bị tiểu tử tặng một bài học không?
- Ta có mắt, có tai, chẳng lẽ lại không thấy không nghe?
- Đã thấy đã nghe, thì lão tiền bối còn hỏi gì nữa.
Cát Nhược đứng lên :
- Đa tạ tiền bối đã đưa tiểu bối đến đây. Giờ xin kiếu từ.
Cát Nhược vừa nói vừa dợm bước. Lão nhân đâu để chàng đi dễ dàng như vậy được, và chỉ một cái chợp mắt như con ruồi, lão đã nắm cứng mạch môn Cát Nhược rồi.
- Ê... Tiểu cái gặp trưởng lão sao vội vã bỏ đi như vậy?
Cát Nhược quay lại cười hì hì :
- Tiểu bối ăn no tất phải đi chứ?
- Ngươi đi đâu?
- Nói ra kỳ lắm. Hổng đi thì chết quá, mà ở lại thì phạm tội với lão tiền bối.
Lão nhân vỗ đầu :
- A... ta biết ngươi đi đâu rồi. Đồ ôn dịch.
Lão nhân đứng gải đầu nhìn dáo dác :
- Ê... ngươi đi ra sau gò Lạc Phược mà đi. Lão phu đứng đây chờ.
Cát Nhược nhăn mặt :
- Úi chà... Đi xú uế mà bắt lão tiền bối đứng canh chừng thật là bất nhã úa. Lại khó đi lắm.
- Hư.. ta chờ ngươi được. Bởi ta có việc cần bàn với ngươi.
- Lão tiền bối có chuyện gì?
- Ngươi đi xong ta sẽ nói. Chớ ta bàn xong sợ ngươi lại...
Cát Nhược lém lỉnh cười khì một tiếng :
- Tự nhiên bụng tiểu bối hết đòi hỏi đi rồi. Bây giờ lỗ tai lại ngứa, phải nghe chuyện của tiền bối thôi.
- Thì ra ngươi chỉ tính đường trốn mà thôi.
Cát Nhược lắc đầu nguầy nguậy :
- Lão tiền bối đừng hiểu lầm... Tiểu bối và tiền bối là đồng môn với nhau, cớ sao bỏ trốn chứ.
Cát Nhược vuốt nếp áo của lão nhân :
- Lão tiền bối đưa Cát Nhược đến đây, coi như đã cứu Cát Nhược khỏi tay bọn gia nhân của họ Trầm. Ơn này tiểu bối mang nặng suốt đời, thề chẳng dám quên. Còn mong sớm có ngày báo đáp.
Lão nhân nhìn sững vào chàng nói :
- Miệng lưỡi của ngươi thật khó lường. Thôi được... Ta sẽ nói ngươi biết vì sao ta cắp ngươi đến đây.
Cát Nhược ngồi trở lại gò đá.
Lão nhân chỉ hai chữ khắc trên vách núi :
- Đây là gò Lạc Phượng, phía sau vách núi này có một hẻm vực, tên gọi là tuyệt địa.
- Tuyệt địa có gì lạ không?
- Ta sẽ nói hết với ngươi.
Cát Nhược vắt chân, nhìn trời lơ đễnh. Lão Cái bang véo vào lỗ tai chàng :
- Ê... ngươi không muốn nghe nữa à?
- Tiểu bối rất muốn nghe... Rất muốn nghe.
- Thế sao ngươi lại lơ đễnh nhìn trời?
- Ậy... Nghe bằng lỗ tay chứ đâu nghe bằng hai con mắt. Đó là lẽ thường sao tiền bối lại thắc mắc.
Lão nhân trố mắt :
- Ngươi nói vậy cũng đúng... Thông minh... thông minh.
- Lão tiền bối không còn véo lỗ tai tiểu bối nữa chứ?
- Lão phu xin lỗi ngươi.
Lão Cái bang ngồi xuống cạnh bên Vô Cát Nhược :
- Ngươi có biết vì sao hẻm vực đó gọi là tuyệt địa không?
Cát Nhược lắc đầu :
- Tất nhiên là không biết rồi. Nếu biết tiểu bối đâu phải ngóng hai lỗ tai để nghe.
Lão Cái bang bật cười sang sảng :
- Ngươi không biết lão phu mới nói chứ. Hẻm vực đó có tên là tuyệt địa, bởi nơi đó chỉ có kẻ vào mà không có người ra.
Cát Nhược le lưỡi :
- Nguy hiểm thế đấy à?
- Nếu không nguy hiểm đến mất mạng thì đâu gọi là tuyệt địa. Nhưng lão phu nghĩ với kẻ thông minh như ngươi thì có thể vào và trở ra được.
Cát Nhược rùn mình :
- Ui da... lão tiền bối muốn tiểu bối vào tuyệt địa.
Cát Nhược vừa nói vừa đứng bật dậy, khoát tay như đang bị một bầy ong vò vẽ tấn công.
- Không được đâu... Đó là nơi nguy hiểm thì không thể nào vào được rồi. Nhất định tiểu bối sẽ không vào.
Cát Nhược ôm quyền :
- Tiểu bối xin cáo từ.
Một lần nữa lão nhân Cái bang lại thộp cứng mạch môn Cát Nhược :
- Ngươi nghe lão phu nói, ngươi không vào tuyệt địa không được.
- Cớ sao lại là tiểu bối?
- Lão phu cần cái miệng của ngươi. Và chỉ có ngươi mới vào được mà thôi.
Cát Nhược chau mày :
- Vào trong đó để làm gì? Mà tiền bối đã biết có vào không có ra, cớ sao lại bắt tiểu cái này chui vào hang tử thần chứ? Tiền bối không nhận ra tiểu bối cũng là đồng môn sao?
Lão nhân nheo mắt nhìn sững Cát Nhược :
- Tiểu tử... Ngươi là đồng môn của ta hồi nào? Nếu ngươi là đồng môn thì tất nhiên Bang chủ Cái bang Trương Khuất Sanh này phải biết.
- Tiểu cái mới nhập môn. Tiền bối không thấy bộ tạng tiểu cái giống người sao?
- Bộ tạng của ngươi còn hơn cả ăn mày chúa như ta. Nhưng lại không có chút gì là ăn mày. Nhưng bây giờ ta sẵn sàng nhận tiểu tử vào Cái bang. Ngươi đồng ý chứ?
Cát Nhược hí hửng :
- Nếu được Trương lão tiền bối ưu ái như vậy thì Cát Nhược vô cùng cảm kích.
Vừa nói Cát Nhược vừa ôm quyền :
- Tiểu cái Cát Nhược ra mắt lão Bang chủ.
- Tốt... tốt lắm. Ngươi có duyên với Cái bang nên mới được Trương mỗ đây chấp nhận đấy.
Cát Nhược dõng dạc ưỡng ngực :
- Đa tạ Trương bang chủ.
Trương Khất Sanh mỉm cười :
- Đã gia nhập Cái bang thì nhất nhất tiểu tử phải nghe lịnh của Bang chủ. Giờ ta ra lịnh cho ngươi thâm nhập vào Tuyệt cốc.
Cát Nhược trợn tròn hai con mắt, muốn lồi cả tròng đen to như hai hạt nhãn :
- Bang chủ lịnh cho tiểu bối thâm nhập tuyệt địa, chẳng khác nào đưa Cát Nhược này lên bệ chém đao phủ thủ.
Cát Nhược lùi về sau hai bộ, mặt sụ xuống, bùi ngùi nói tiếp :
- Tiểu bối ngỡ rằng gia nhập Cái bang sẽ được Bang chủ xem là kẻ đồng môn, cùng hội cùng thuyền, nhưng không ngờ mới vào đã bị Bang chủ ép bức thâm nhập tuyệt cốc. Cát Nhược xin rút lại lời nói, không vào Cái bang nữa đâu.
- Nói như vậy. Ngươi coi Cái bang là thứ gì chứ. Chỗ không người hay kỹ viện cho khách chơi, muốn vào thì vào muốn ra thì ra, ngươi đừng bắt lão phu nộ khí xung thiên thì mạng ngươi toi ngay tức thời đó.
Cát Nhược gãi đầu :
- Trương bang chủ bức ép Cát Nhược cũng vừa vừa thôi. Ít ra Bang chủ cũng vừa mới tộng một bữa tiệc của Cát Nhược thết đãi ân cần kia mà.
- Chính nhờ bữa tiệc đó, lão phu mới phát hiện ra tài năng của ngươi. Tiểu tử... ngươi không đi không được.
- Tại sao cứ phải là tiểu bối chứ?
- Rồi lão phu sẽ nói rõ cho ngươi biết.
Kéo Cát Nhược bắt ngồi xuống gò “Lạc Phượng”, lão Bang chủ Cái bang Trương Khất Sanh, xuống giọng thật nhỏ nói :
- Trước đây lão tổ Cái bang là Thần Cái đã đi vào tuyệt cốc đó, và để lại hai người hộ vệ ngoài cửa vực là Song tà. Không biết Thần Cái có ân với Song tà thế nào mà suốt mười năm qua, họ chẳng hề rời hẻm vực đó, nên thiên hạ lót thêm hai chữ tuyệt cốc gắn cho Song eà.
Cát Nhược cướp lời Trương Khất Sanh :
- Họ là người của Thần Cái, thế tiền bối đến gặp họ hợp tình, hợp lý hơn tiểu bối.
- Ậy... Nếu ta đến được thì đâu cần tới ngươi. Trước đây, Thần Cái vào hẻm vực tuyệt địa chắc chắn bên trong phải có bí ẩn gì đó, chỉ có ngươi vào mới biết. Muốn vào hẻm vực tuyệt cốc, phải qua hai tên Song tà kia, cái miệng của ngươi có thể gạt họ mà vào.
- Tiền bối đánh giá cao tiểu bối quá. Sợ tiểu bối mới xuất hiện chưa nói câu nào đã bị toi mạng rồi. Với lại Cát Nhược chẳng hề biết một chút võ công, lỡ gặp rủi ro làm sao mà chống lại tìm một sinh lộ.
- Ậy... thế mới gọi là khó chứ. Nhưng ta nghĩ đầu óc thông minh của ngươi sẽ qua được Song tà. Thứ hai, muốn vào hẻm vực, đòi hỏi phải có công phu Tục Hoàn Cốt.
- Tục Hoàn Cốt là gì?
- Đó là thuật ép người lại mềm như cọng bún, mới có thể len qua hẻm vực.
Cát Nhược nhảy dựng lên :
- Thế thì tốt rồi... Tiểu bối hổng biết thuật Tục Hoàn Cốt... Tiền bối hãy đi chọn kẻ biết thuật Tục Hoàn Cốt.
Cát Nhược lại ôm quyền :
- Xin kiếu từ.
Trương Khất Sanh lần này chộp gáy chàng, đặt trở lại gò Lạc Phượng.
- Ngươi không biết, lão phu sẽ dạy.
Cát Nhược nheo mày :
- Trương bang chủ biết thuật Tục Hoàn Cốt, lại là hậu duệ của Thần Cái, sao lại bắt Cát Nhược thay thế người chui vào hẻm vực tuyệt cốc?
- Ta biết thuật Tục Hoàn Cốt, nhưng vì xương lại hóa lão cứng ngắc rồi, chỉ có những nguời như tiểu tử mới dùng thuật ấy chen qua hẻm vực được thôi.
- Nói đi, nói lại cũng không ngoài việc tiểu bối phải chui vào chỗ chết.
- Nếu ngươi không chết trở ra, Trương mỗ đây sẽ thưởng cho ngươi một chức vị hệ trọng trong Cái bang.
Cát Nhược lắc đầu :
- Đa tạ... Đa tạ... Cát Nhược chỉ có một mạng thôi, cái mạng qúi hơn chức vị ăn mày.
Trương Khất Sanh lắc đầu :
- Ta đã nói hết rồi... Ngươi không nghe không được. Ngươi chỉ có một cái mạng, không vào trong hẻm vực tuyệt cốc thì mạng ngươi cũng chẳng còn. Suy nghĩ cho kỹ đi.
Cát Nhược nhăn mày :
- Không biết Cát Nhược sinh ra nhằm giờ nào, khắc nào mà chỉ gặp toàn những việc xui xẻo. Thôi được rồi, đến hẻm vực tuyệt cốc tiểu bối sẽ tìm cách.
Trương Khất Sanh liếc Cát Nhược :
- Ngươi đừng giở quẻ bỏ trốn đó. Không được đâu.
Trương Khất Sanh vừa nói vừa rút luôn dây thắt lưng trói Cát Nhược vào tạ thủ của mịnh
- Thế này chắc ăn hơn, bởi ngươi là kẻ giảo hoạt khó lường.
Cát Nhược thở ra một tiếng :
- Trương bang chủ cẩn thận quá, cẩn thận đến độ bụng tiểu bối lại quặn đau, đòi đi rồi.
- Ngươi...
Cát Nhược rùn mình :
- Đó là lẽ sống thường tình, có vô phải có ra, chẳng lẽ tới cái chuyện đại tiện, Trương bang chủ cũng cấm đoán tiểu bối nữa sao. Để lâu sợ bụng tiểu bối vỡ toang, thì ui cha chẳng còn ai chui vào con hẻm kia giúp Trương bang chủ đâu.
Cát Nhược lại xoa bụng :
- Ui cha... Đau quá... Đau thật rồi đấy. Không đi không được.
Cát Nhược vừa nói vừa lần ra sau gò Lạc Phượng. Lỡ trói Cát Nhược vào tạ thủ của mình để đề phòng, Trương Khất Sanh chẳng còn cách nào hơn là biến thành một kẻ trông nom cho Cát Nhược, trong lúc đại tiện.
Lão ngoảnh mặt chỗ khác mà không ngừng hối thúc :
- Tiểu tử lẹ lên đi.
Cát Nhược cười hì hì :
- Trương bang chủ cũng phải cho tiểu bối làm cái chuyện thường tình đó chứ. Hối mãi thì tiểu bối chỉ còn nước ngồi lì ra đây mà thôi.
Trương Khất Sanh thở dài một tiếng :
- Thiên hạ mà biết được chuyện này e cười vỡ mặt lão phu.
- Lão tiền bối sợ người đời cười thì cứ tự nhiên ly khai, cứ để Cát Nhược ở đây một mình. Tiểu bối sợ... đợt đại tiện này kéo dài phải ba năm mới xong.
Trương Khất Sanh quay phắt lại.
Khuôn mặt họ Trương đang lại, toát ra những vẻ sát khí hừng hực.
Thấy khuôn mặt đầy căm phẫn của Trương Khất Sanh, Cát Nhược khoát tay rối rít nói :
- Tiểu bối xong rồi.. Tiền bối bớt giận... Xong rồi.
Cát Nhược đứng lên, toét miệng cười cầu tình.
Trương Khất Sanh gằn từng tiếng một :
- Nếu ngươi còn giở chứng nữa thì đừng trách họ Trương này đó.
- Tiểu bối biết.
- Đi theo lão phu, ta sẽ truyền thụ thuật Tục Hoàn Cốt cho ngươi. Sau đó ngươi thâm nhập vào tuyệt cốc.
Cát Nhược nhún vai thở dài :
- Đến nước này thì chẳng còn cách nào khác hơn là chui vào chỗ chết. Mạng của tiểu bối đến lúc phải chầu Diêm phủ rồi. Nhưng học tuyệt Tục Hoàn Cốt mất độ bao nhiêu thời gian, khoảng mười năm không?
- Chỉ độ ba ngày thôi, ngươi sẽ sử dụng được.
- Thế thì tiểu bối chỉ còn sống trong ba ngày. Số phận của tiểu bối thật là hiu hắt.
/28
|