Đỗ Long, Phó Hồng Tuyết cùng Âu Dương Đình trở về phòng trọ của các cô. Vì để hoàn toàn chinh phục hai cô, Đỗ Long bảo hai cô quỳ mặt hướng về phía sô pha, còn hắn lại hiên ngang ngồi lên ghế sô pha, nói: - Ngay từ lúc ban đầu, tôi đã nắm rõ các cô là ai
Lời nói của Đỗ Long có thật có giả, nhưng đề cập đến phần mà Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình, các cô thiết thân trải qua, lại không chút giả. Thậm chí rất nhiều chuyện các cô thầm giấu kín trong lòng đều bị Đỗ Long thuận miệng nói ra. Trong mắt bọn người Phó Hồng Tuyết, cả người Đỗ Long đều che phủ lên một màu sắc thần bí.
Cuối cùng Đỗ Long nói: - Kỳ thật tôi không phải người bình thường, trên người tôi có pháp lực thần bí. Tôi vừa nhìn thì có thể nhìn thấu nội tâm các cô, các cô trong lòng đang nghĩ gì tôi đều rất rõ. Lần trước tiểu Đình cô có thể đột kích đắc thủ, chỉ là vì tôi không muốn chơi tiếp với các cô mà thôi. Các cô đáng yêu như vậy, tôi thật không nhẫn tâm xuống tay. Dù sao cũng phải tìm cái cớ mới có thể mạnh mẽ hạ quyết tam dạy dỗ các cô
Phó Hồng Tuyết nhìn Đỗ Long sùng bái, trong mắt cô, Đỗ Long đã tồn tại giống như vị thần. Những gì nhìn thấy tối nay đã đánh tan ấn tượng cố hữu trong lòng Âu Dương Đình về với Đỗ Long, Đỗ Long bắt đầu kiến lập uy tín của mình trong lòng cô. Nhưng muốn lật đổ sự sợ hãi rắn kết cố hữu trong lòng cô còn có chút khó khăn. Nhưng Đỗ Long đã quyết định, tối nay phải làm các cô triệt để trở nên thuần phục mình, cho nên phải dùng mấy liều thuốc mạnh với cô.
Đỗ Long ánh mắt ngưng nhìn Âu Dương Đình, nói: - Biết tại sao tôi muốn nói với các cô nhiều bí mật như vậy không?
Âu Dương Đình sắc mặt liền thay đổi, Phó Hồng Tuyết lại đáng thương nhìn Đỗ Long, nói: - Sư huynh, anh có giết chúng tôi diệt khẩu không hả?
Đỗ Long âm hiểm cười, nói: - Vậy thì không đến nỗi, nhưng nếu tôi phát hiện các cô trong lòng có chút muốn phản bội hoặc có chút khuynh hướng tiết lộ bí mật tôi, tôi sẽ biến các cô thành tên ngốc, nhốt vào nhà thương điên. Các cô nên biết rõ, tôi quả thật có năng lực này.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết liền biến sắc, trở thành kẻ điên chi bằng chết cho rồi. Các cô tận mắt nhìn thấy qua đồng bọn vì chịu không nổi thống khổ lớn như vậy, bị trừng phạt rõ ràng làm cho điên, kết cuộc của các cô cũng rất thảm
Đỗ Long thấy dáng vẻ sợ hại của hai cô gái, hắn hài lòng vẫy tay một cái, nói với Âu Dương Đình: - Tiểu Đình, tiểu Tuyết, các cô qua đây.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết có chút sợ hãi đi tới bên cạnh Đỗ Long. Đỗ Long một trái một phải ôm các cô vào lòng, nói: - Chỉ cần các cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không xuống tay độc ác với các cô. Tiểu Đình
Lời nói của Đỗ Long từ dịu dàng nhanh chóng trở nên lạnh lùng, tay của hắn bóp lên cổ của Âu Dương Đình, nghiêm nghị nói: - Cô còn dám nghĩ ngợi lung tung trong lòng. Cô cho rằng chỉ dựa vào chút năng lực này của cô, thật sự có cơ hội cầm con dao đâm vào tim phổi tôi sao?
Âu Dương Đình đang tính toán có cơ hội giết Đỗ Long không, sau đó dẫn Phó Hồng Tuyết chạy trốn thoát mạng. Suy nghĩ trong lòng chợt hiện ra thì bị Đỗ Long bóc trần. Âu Dương Đình kinh hãi cả người run lên, cô vội cúi đầu nói: - Chủ nhân, tôi không dám nữa.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói: - Tôi biết tại sao cô vẫn không làm sao phục tôi, trong đó có nguyên nhân chính là lúc trước tôi lừa cô, nhận lời giúp các cô tìm cha mẹ lại mãi không làm được chứ gì? Nếu là tôi giúp cô tìm được cha mẹ của cô, phải chăng cô có thể bảo đảm từ nay về sau chỉ tận tụy trung thành với một mình tôi?
Âu Dương Đình rơi lệ nói: - Nếu là chủ nhân giúp tôi tìm được cha mẹ, để tôi tận lòng hiếu thảo, tôi bảo đảm sau này không có không thật lòng nữa. Tôi cũng quyết không dám có nữa phần do dự.
Đỗ Long hài lòng nói: - Rất tốt, vậy bây giờ cô bắt đầu nhớ đến chuyện lúc nhỏ đi. Bất kể có thể nhớ được gì, đều cố gắng nhớ lại. Tôi dùng pháp thuật để lục lọi ký ức của cô, tìm được ký ức cô lúc nhỏ bị thất lạc, thì cô có thể tìm được người thân của cô rồi
Âu Dương Đình trong lòng dâng lên một tia hy vọng, cô bắt đầu nhắm nghiền mắt cố gắng nhớ lại. Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết: - Cô ngoan ngoãn ngồi yên, lúc tôi làm phép cố gắng đừng quấy rầy, đợi sau khi tôi giúp Tiểu Đình làm phép cũng làm phép giúp cô.
Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Đỗ Long, hiếu kỳ nhìn Đỗ Long và Âu Dương Đình ngồi ngay ngắn im lặng. Không biết phương pháp của Đỗ Long rốt cuộc có hiệu quả không.
Trước đây Đỗ Long cũng không cảm thấy hứng thú với thân thế của Âu Dương Đình, cho nên nhiều nhất cũng chỉ thăm dò thì dừng lại. Bây giờ hắn định triệt để chinh phục Âu Dương Đình, cũng rất nghiêm túc tìm kiếm ký ức đã rất lâu cho cô.
Ký ức càng rất lâu tìm kiếm càng chậm, cũng càng tiêu hao năng lượng. Ghi nhớ của Âu Dương Đình sau khí có trí nhớ quá sâu sắc, cho nên ký ức bị mất của cô rất mỏng manh. Đỗ Long tốn không ít sức lực mới dần dần tìm được khu vực Âu Dương Đình lúc còn nhỏ khá nhiều. Từng chút ký ức vụn vặt tụ hội dần lên, hình thành từng đoạn hình ảnh hồi ức lúc nhỏ.
Đỗ Long chậm rãi mở mắt ra, hắn nói: - Tôi nhìn thấy rồi, Tiểu Đình, cô là người Giang Tây, cô vốn họ Lưu, tên Lưu Tân Hoa. Nhà cô ngoại trừ cha mẹ ra cô còn có một người bà và em trai. Lúc trước khi cô chơi ở cửa nhà bị người ta bắt đi
Âu Dương Đình ồ một tiếng, không nói gì. Phó Hồng Tuyết nói thay cô: - Sư huynh, bọn em khi nào có thể đi về thăm người thân của Tiểu Đình hả?
Đỗ Long nói: - Ở trước mặt tôi các cô không cần quanh co, các cô đang nghĩ gì tôi đều rõ. Các cô đều lo lắng tôi lại lừa các cô chứ gì? Yên tâm, lần này là thật, không tin tôi có thể lập tức gọi điện đến Giang Tây, bảo công an bên đó phát thông báo cha mẹ Tiểu Đình đi lấy AND tiến hành so sánh với của Tiểu Đình
Âu Dương Đình cúi đầu nói: - Vậy thì xin chủ nhân gọi điện đi, chỉ cần chứng thật họ thật sự là người thân của tôi, sau này tôi mãi mãi là người của chủ nhân, đến chết không thay đổi.
Đỗ Long ở trước mặt các cô gọi điện đến cục Công an thành phố Lỗ Tây, hỏi số điện thoại bàn của một đồn công an địa phương Giang Tây, sau đó lập tức gọi điện đến.
Nhận điện là một dân cảnh trực ban đồn công an địa phương, sau khi nghe giới thiệu của Đỗ Long rất kinh ngạc nói: - Thật không? Nhà ông Lưu còn có một đứa con gái thất lạc? Tôi làm việc ở đây mười mấy năm, sau không nghe nói đến?
Đỗ Long nói: - Cô ấy là 20 năm trước bị người ta bắt đi, có lẽ cha mẹ cô ấy vì quá đau lòng, cho nên che giấu chuyện của cô ấy. Anh giúp đi liên lạc thử nhé, nói với cha mẹ cô ấy, cô bé đó gả cho một ông chủ rồi, rất nhớ người thân của mình. Cũng may cô nhớ được tên của người thân và địa điểm của quê hương, cho nên định thuận lợi tra được. Nhưng cần xác nhận cụ thể chính xác, còn phải xin họ làm xét nghiệm AND. Cô ấy nói rồi, cô ấy có thể chịu tất cả chi phí.
Dân cảnh đối diện nói: - Được, tôi lập tức đi tìm bọn họ nói chuyện, trở về hãy gọi điện liên lạc với anh nhé?
Đỗ Long nói: - Đúng, nếu có tin tức thì gọi điện nhé.
Lúc đặt điện thoại xuống, Đỗ Long phát hiện Âu Dương Đình mặt đã đầy nước mắt. Dường như tiếng phổ thông mang giọng nói quê hương bên kia điện thoại truyền đến đã khơi gợi hồi ức của cô.
Đỗ Long an ủi: - Khóc cái gì chứ? Nên vui mừng mới đúng, Tiểu Tuyết cô nói đúng không?
Phó Hồng Tuyết cười nói:
- Đúng đấy, chúng ta nên chúc mừng một chút!
Đỗ Long mỗi tay bế các cô lên, nói: - Vậy thì lên giường chúc mừng nhé, chúng ta đi thôi!
Rất nhanh hai chị em thiên sứ và ác quỷ liền khỏa thân quỳ trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long không chút thương tiếc dùng sức vỗ lên mông trắng tuyết của các cô. Từ sau lưng hung hăng đâm mạnh vào cơ thể các cô. Để triệt để chinh phục hai cô bé này thì phải nhiều mặt, nhất là phải dùng thủ đoạn bạo lực chinh phục triệt để các cô trước.
Lời nói của Đỗ Long có thật có giả, nhưng đề cập đến phần mà Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình, các cô thiết thân trải qua, lại không chút giả. Thậm chí rất nhiều chuyện các cô thầm giấu kín trong lòng đều bị Đỗ Long thuận miệng nói ra. Trong mắt bọn người Phó Hồng Tuyết, cả người Đỗ Long đều che phủ lên một màu sắc thần bí.
Cuối cùng Đỗ Long nói: - Kỳ thật tôi không phải người bình thường, trên người tôi có pháp lực thần bí. Tôi vừa nhìn thì có thể nhìn thấu nội tâm các cô, các cô trong lòng đang nghĩ gì tôi đều rất rõ. Lần trước tiểu Đình cô có thể đột kích đắc thủ, chỉ là vì tôi không muốn chơi tiếp với các cô mà thôi. Các cô đáng yêu như vậy, tôi thật không nhẫn tâm xuống tay. Dù sao cũng phải tìm cái cớ mới có thể mạnh mẽ hạ quyết tam dạy dỗ các cô
Phó Hồng Tuyết nhìn Đỗ Long sùng bái, trong mắt cô, Đỗ Long đã tồn tại giống như vị thần. Những gì nhìn thấy tối nay đã đánh tan ấn tượng cố hữu trong lòng Âu Dương Đình về với Đỗ Long, Đỗ Long bắt đầu kiến lập uy tín của mình trong lòng cô. Nhưng muốn lật đổ sự sợ hãi rắn kết cố hữu trong lòng cô còn có chút khó khăn. Nhưng Đỗ Long đã quyết định, tối nay phải làm các cô triệt để trở nên thuần phục mình, cho nên phải dùng mấy liều thuốc mạnh với cô.
Đỗ Long ánh mắt ngưng nhìn Âu Dương Đình, nói: - Biết tại sao tôi muốn nói với các cô nhiều bí mật như vậy không?
Âu Dương Đình sắc mặt liền thay đổi, Phó Hồng Tuyết lại đáng thương nhìn Đỗ Long, nói: - Sư huynh, anh có giết chúng tôi diệt khẩu không hả?
Đỗ Long âm hiểm cười, nói: - Vậy thì không đến nỗi, nhưng nếu tôi phát hiện các cô trong lòng có chút muốn phản bội hoặc có chút khuynh hướng tiết lộ bí mật tôi, tôi sẽ biến các cô thành tên ngốc, nhốt vào nhà thương điên. Các cô nên biết rõ, tôi quả thật có năng lực này.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết liền biến sắc, trở thành kẻ điên chi bằng chết cho rồi. Các cô tận mắt nhìn thấy qua đồng bọn vì chịu không nổi thống khổ lớn như vậy, bị trừng phạt rõ ràng làm cho điên, kết cuộc của các cô cũng rất thảm
Đỗ Long thấy dáng vẻ sợ hại của hai cô gái, hắn hài lòng vẫy tay một cái, nói với Âu Dương Đình: - Tiểu Đình, tiểu Tuyết, các cô qua đây.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết có chút sợ hãi đi tới bên cạnh Đỗ Long. Đỗ Long một trái một phải ôm các cô vào lòng, nói: - Chỉ cần các cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không xuống tay độc ác với các cô. Tiểu Đình
Lời nói của Đỗ Long từ dịu dàng nhanh chóng trở nên lạnh lùng, tay của hắn bóp lên cổ của Âu Dương Đình, nghiêm nghị nói: - Cô còn dám nghĩ ngợi lung tung trong lòng. Cô cho rằng chỉ dựa vào chút năng lực này của cô, thật sự có cơ hội cầm con dao đâm vào tim phổi tôi sao?
Âu Dương Đình đang tính toán có cơ hội giết Đỗ Long không, sau đó dẫn Phó Hồng Tuyết chạy trốn thoát mạng. Suy nghĩ trong lòng chợt hiện ra thì bị Đỗ Long bóc trần. Âu Dương Đình kinh hãi cả người run lên, cô vội cúi đầu nói: - Chủ nhân, tôi không dám nữa.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói: - Tôi biết tại sao cô vẫn không làm sao phục tôi, trong đó có nguyên nhân chính là lúc trước tôi lừa cô, nhận lời giúp các cô tìm cha mẹ lại mãi không làm được chứ gì? Nếu là tôi giúp cô tìm được cha mẹ của cô, phải chăng cô có thể bảo đảm từ nay về sau chỉ tận tụy trung thành với một mình tôi?
Âu Dương Đình rơi lệ nói: - Nếu là chủ nhân giúp tôi tìm được cha mẹ, để tôi tận lòng hiếu thảo, tôi bảo đảm sau này không có không thật lòng nữa. Tôi cũng quyết không dám có nữa phần do dự.
Đỗ Long hài lòng nói: - Rất tốt, vậy bây giờ cô bắt đầu nhớ đến chuyện lúc nhỏ đi. Bất kể có thể nhớ được gì, đều cố gắng nhớ lại. Tôi dùng pháp thuật để lục lọi ký ức của cô, tìm được ký ức cô lúc nhỏ bị thất lạc, thì cô có thể tìm được người thân của cô rồi
Âu Dương Đình trong lòng dâng lên một tia hy vọng, cô bắt đầu nhắm nghiền mắt cố gắng nhớ lại. Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết: - Cô ngoan ngoãn ngồi yên, lúc tôi làm phép cố gắng đừng quấy rầy, đợi sau khi tôi giúp Tiểu Đình làm phép cũng làm phép giúp cô.
Phó Hồng Tuyết đáp một tiếng, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Đỗ Long, hiếu kỳ nhìn Đỗ Long và Âu Dương Đình ngồi ngay ngắn im lặng. Không biết phương pháp của Đỗ Long rốt cuộc có hiệu quả không.
Trước đây Đỗ Long cũng không cảm thấy hứng thú với thân thế của Âu Dương Đình, cho nên nhiều nhất cũng chỉ thăm dò thì dừng lại. Bây giờ hắn định triệt để chinh phục Âu Dương Đình, cũng rất nghiêm túc tìm kiếm ký ức đã rất lâu cho cô.
Ký ức càng rất lâu tìm kiếm càng chậm, cũng càng tiêu hao năng lượng. Ghi nhớ của Âu Dương Đình sau khí có trí nhớ quá sâu sắc, cho nên ký ức bị mất của cô rất mỏng manh. Đỗ Long tốn không ít sức lực mới dần dần tìm được khu vực Âu Dương Đình lúc còn nhỏ khá nhiều. Từng chút ký ức vụn vặt tụ hội dần lên, hình thành từng đoạn hình ảnh hồi ức lúc nhỏ.
Đỗ Long chậm rãi mở mắt ra, hắn nói: - Tôi nhìn thấy rồi, Tiểu Đình, cô là người Giang Tây, cô vốn họ Lưu, tên Lưu Tân Hoa. Nhà cô ngoại trừ cha mẹ ra cô còn có một người bà và em trai. Lúc trước khi cô chơi ở cửa nhà bị người ta bắt đi
Âu Dương Đình ồ một tiếng, không nói gì. Phó Hồng Tuyết nói thay cô: - Sư huynh, bọn em khi nào có thể đi về thăm người thân của Tiểu Đình hả?
Đỗ Long nói: - Ở trước mặt tôi các cô không cần quanh co, các cô đang nghĩ gì tôi đều rõ. Các cô đều lo lắng tôi lại lừa các cô chứ gì? Yên tâm, lần này là thật, không tin tôi có thể lập tức gọi điện đến Giang Tây, bảo công an bên đó phát thông báo cha mẹ Tiểu Đình đi lấy AND tiến hành so sánh với của Tiểu Đình
Âu Dương Đình cúi đầu nói: - Vậy thì xin chủ nhân gọi điện đi, chỉ cần chứng thật họ thật sự là người thân của tôi, sau này tôi mãi mãi là người của chủ nhân, đến chết không thay đổi.
Đỗ Long ở trước mặt các cô gọi điện đến cục Công an thành phố Lỗ Tây, hỏi số điện thoại bàn của một đồn công an địa phương Giang Tây, sau đó lập tức gọi điện đến.
Nhận điện là một dân cảnh trực ban đồn công an địa phương, sau khi nghe giới thiệu của Đỗ Long rất kinh ngạc nói: - Thật không? Nhà ông Lưu còn có một đứa con gái thất lạc? Tôi làm việc ở đây mười mấy năm, sau không nghe nói đến?
Đỗ Long nói: - Cô ấy là 20 năm trước bị người ta bắt đi, có lẽ cha mẹ cô ấy vì quá đau lòng, cho nên che giấu chuyện của cô ấy. Anh giúp đi liên lạc thử nhé, nói với cha mẹ cô ấy, cô bé đó gả cho một ông chủ rồi, rất nhớ người thân của mình. Cũng may cô nhớ được tên của người thân và địa điểm của quê hương, cho nên định thuận lợi tra được. Nhưng cần xác nhận cụ thể chính xác, còn phải xin họ làm xét nghiệm AND. Cô ấy nói rồi, cô ấy có thể chịu tất cả chi phí.
Dân cảnh đối diện nói: - Được, tôi lập tức đi tìm bọn họ nói chuyện, trở về hãy gọi điện liên lạc với anh nhé?
Đỗ Long nói: - Đúng, nếu có tin tức thì gọi điện nhé.
Lúc đặt điện thoại xuống, Đỗ Long phát hiện Âu Dương Đình mặt đã đầy nước mắt. Dường như tiếng phổ thông mang giọng nói quê hương bên kia điện thoại truyền đến đã khơi gợi hồi ức của cô.
Đỗ Long an ủi: - Khóc cái gì chứ? Nên vui mừng mới đúng, Tiểu Tuyết cô nói đúng không?
Phó Hồng Tuyết cười nói:
- Đúng đấy, chúng ta nên chúc mừng một chút!
Đỗ Long mỗi tay bế các cô lên, nói: - Vậy thì lên giường chúc mừng nhé, chúng ta đi thôi!
Rất nhanh hai chị em thiên sứ và ác quỷ liền khỏa thân quỳ trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long không chút thương tiếc dùng sức vỗ lên mông trắng tuyết của các cô. Từ sau lưng hung hăng đâm mạnh vào cơ thể các cô. Để triệt để chinh phục hai cô bé này thì phải nhiều mặt, nhất là phải dùng thủ đoạn bạo lực chinh phục triệt để các cô trước.
/1403
|