Phó Hồng Tuyết nhả thứ trong mồm ra ngẩng đầu nói:
– Giao bọn họ cho Hạ Hồng Quân rồi, là do tự tay em trói, chỉ cần chú ý một chút chắc bọn họ không thể chạy được.
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
– Trói mấy ngày sẽ không bị hỏng chứ?
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Chủ nhân anh yên tâm không hỏng đâu, em còn phải trừng trị bọn họ nữa… Chủ nhân, Diệp Vũ Văn tốt đến vậy sao? Vừa rồi ánh mắt của anh dường như là muốn nuốt chửng chị ấy vậy.
Đỗ Long cười nói:
– Cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng vẫn chưa đến nỗi làm anh thần hồn điên đảo, cũng chẳng hơn gì bọn em. Là anh cố ý làm vậy đấy, nếu không sao cô ta lại coi nhẹ anh?
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nhìn Đỗ Long nghi hoặc, người khác đều nghĩ đủ cách để Diệp Vũ Văn coi trọng, sao Đỗ Long lại làm ngược lại?
Đỗ Long lại nói:
– Sáng mai những thứ anh ăn bọn em có thể ăn nhiều một chút, thứ mà anh không động bọn em tốt nhất là ăn ít thôi hoặc ăn rồi thì nhanh chóng nghĩ cách âm thầm mà nhổ ra, nếu không chịu khổ đừng trách anh không nhắc trước.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình càng nhìn Đỗ Long nghi hoặc, Đỗ Long cười nói:
– Bọn em còn giấu giếm sao… Diệp Vũ Văn đến cùng một nơi với bọn em. Bọn Vinh Kiều Kiều chỉ là một nhóm người trong số những người đến giết anh, Diệp Vũ Văn là nhóm thứ hai hiểu chưa? Đoàn Kết Xã đã bắt đầu nghi ngờ bọn em, việc ám sát hôm nay chỉ là thăm dò thôi. Nếu như thành thì tốt, thất bại thì chứng minh là bọn em không trung thành, đợi Diệp Vũ Văn xử xong anh thì tiếp theo chính là bọn em đấy.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình liền trắng bệch, cơ thể bọn họ cũng trở nên cứng nhắc. Kết cục của việc phản bội tổ chức bọn họ rất rõ. Đoàn Kết Xã sẽ nghĩ đủ cách để bắt, sau đó dùng cách tàn bạo nhất để hành hạ bọn họ, còn để những người khác tham quan thậm chí là cùng ngược đãi bọn họ, người bị trừng phạt thật sự sống không bằng chết.
Đỗ Long cảm nhận được sự sợ hãi của họ, hắn ngồi dậy giơ tay ra ôm hai cô vào lòng nói:
– Bọn em đừng sợ, có anh đây. Bọn họ dám đến anh sẽ cho chúng một đi không trở lại, đừng quên anh không phải một người thường, Đoàn Kết Xã là gì chứ. Đợi đến lúc anh nắm được nhiều tư liệu về bọn họ hơn thì sớm muộn cũng nhổ cỏ tận gốc!
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt của Đỗ Long, đồng thời cũng cảm thấy sự yêu thương của hắn với mình. Hai cô không phải người đa sầu đa cảm nhưng lúc này cũng không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ cùng ghé đầu vào lòng Đỗ Long nức nở nói:
– Chủ nhân, anh thật tốt với bọn em!
Đỗ Long vuốt ve thân thể mê người của bọn họ cười nói:
– Thật sao? Anh đòi báo đáp đấy.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nói:
– Chủ nhân bảo bọn em làm gì đều được cả, có đi chết… Bọn em cũng không chút do dự…
Đỗ Long cười nói:
– Sao anh lại bảo bọn em chết chứ? Chết rồi bọn em sẽ không được chơi nữa không sợ sao? Không sợ thì tiếp tục đi, giữ tốt cái xác, anh phải chơi cả đời với bọn em, nô dịch bọn em cả đời! Sợ chưa?
– Bọn em sẵn lòng!
Hai cô cười ngọt ngào với Đỗ Long nói:
– Bọn em sẵn lòng…
Đỗ Long và bọn Phó Hồng Tuyết chưa ngủ bao lâu đã bị nhân viên phục vụ gọi dậy, lúc đấy mới có bốn giờ. Vì leo núi mất thời gian nên mọi người càng ăn uống xuất phát nhanh càng tốt, nếu không mặt trời mọc không đợi người.
Trong phòng khách trống vắng của Biệt Viên, Diệp Vũ Văn nghi ngờ nhìn tứ phía nói:
– Sao chỉ có mấy người chúng ta? Mấy người tắm nước nóng tối qua đâu?
Đỗ Long cười nói:
– Bọn họ đi chơi chỗ khác trước, sáng sớm hôm nay chỉ có mấy người chúng ta đi xem mặt trời mọc.
Đôi mắt thanh tú của Diệp Vũ Văn chuyển động tự nhiên cười nói:
– Việc tối qua các anh thương lượng là chuyên này sao? Các anh thật xấu lại lừa người ta như vậy..
Đỗ Long cười nói:
– Hôm qua để bọn họ chơi miễn phí một ngày, bọn họ còn vui ấy chứ.
Diệp Vũ Văn cười nói:
– Hóa ra là vậy … Được rồi, ít người một chút chơi càng vui.
Đỗ Long và Hoa Nghĩa Cường nhìn nhau cười, Hoa Nghĩa Cường nóng lòng mong chờ thúc giục mọi người ăn nhanh để khỏi làm trễ nải hành trình, còn Diệp Vũ Văn dường như cũng rất nóng lòng, cô còn tự tay rót nước đậu cho mọi người…
Bọn Âu Dương Đình đã biết được lai lịch của Diệp Vũ Văn nên có chút lo ngại với những thứ Diệp Vũ Văn đụng tới, nhưng để không lộ liễu bọn họ vẫn phải ăn, cái cảm giác biết núi có hổ mà vẫn phải lên làm bọn họ thật khó chịu.
– A… Đau đụng quá…
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nhìn thấy ám hiệu tay mà Đỗ Long phát ra, hai người lập tức ôm bụng kêu sau đó phi nhanh tới WC.
Hoa Nghĩa Cường cười nói:
– Sao lại đạu bụng vậy, có phải tối qua bọn họ ăn nhiều quá rồi không?
Đang nói thì sắc mặt Hoa Nghĩa Cường đột nhiên thay đổi, anh ta ôm bụng kêu:
– A, bụng tôi hình như cũng… A ôi, xin phép một chút…
Hoa Nghĩa Cường chạy như bay, chị Lâm cau mày nói:
– Sao ai cũng đau bụng vậy? Có phải thức ăn ở đây không sạch không?
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
– Tôi cũng không biết.
Diệp Vũ Văn tự mình làm nên biết rõ nhất là chuyện gì, cô thấy thế thay Đỗ Long bênh vực lẽ phải:
– Chị Lâm, chị sao vậy cứ bắt bẻ cái này cái nọ, nếu chị thấy không thích thì cứ về tổ kịch trước đi không cần đi theo tôi nữa.
Bảo mẫu là người kiêm nhiệm rất nhiều minh tinh, bọn họ chăm sóc tận tình cho minh tinh hơn nữa chịu vất vả vì ai cũng không muốn mất bát cơm này.
Chị Lâm bị Diệp Vũ Văn nói như vậy liền không dám nói gì nữa, nhưng chị ta vừa ngậm miệng lại thì bụng lại bị đau quặn, chị ta nói:
– Bụng của tôi… Cũng đau, a…
Chị Lâm cũng khép chân chạy nhanh đi, Diệp Vũ Văn cùng Đỗ Long ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt không hề lộ ra cô đang dở trò, đương nhiên là Đỗ Long có thể làm ra một bộ mặt kinh ngạc mà không bị nhìn ra. Điều này cho thấy kỹ năng diễn xuất của hắn cũng đã đạt đến một độ mà đến diễn viên bình thường cũng khó mà sánh được, hắn qủa thực là vua màn ảnh.
– Chẳng lẽ đúng là đồ ăn không sạch? Vậy chẳng phải chúng ta nên đi chuẩn bị trước sao?
Diệp Vũ Văn giả vờ hỏi han.
Đỗ Long nói:
– Thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy… Hay là anh đi xem bọn Hoa thiếu gia còn em đi chăm sóc bọn chị Lâm?
Diệp Vũ Văn gật đầu cùng Đỗ Long phân công hành động, sau mấy phút Diệp Vũ Văn tìm Đỗ Long nói với hắn:
– Đỗ Long, Hoa thiếu gia đỡ hơn chưa?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Anh ấy vẫn trong nhà vệ sinh, em không sao chứ?
Diệp Vũ Văn nói:
– Thật lạ bụng em lại không hề có vấn đề gì, còn anh?
Đỗ Long nhún vai nói:
– Anh cũng rất tốt, không sao cả.
Diệp Vũ Văn nói:
– Xem ra bọn họ không đi xem mặt trời mọc được rồi, nhưng em thật sự rất muốn đi…
Đỗ Long có chút khó xử đề nghị:
– Anh thì có thể đi cùng em, nhưng để bọn Hoa thiếu gia lại trong phòng không hay cho lắm…
Hoa thiếu gia trên nôn dưới xổ đến mệt lả, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện, y nuốt nước mắt nói:
– Đỗ Long, cậu đi xem mặt trời mọc cùng Diệp tiểu thư đi, nhờ cậu đấy. Hai người không cần lo cho tôi đâu…
– Giao bọn họ cho Hạ Hồng Quân rồi, là do tự tay em trói, chỉ cần chú ý một chút chắc bọn họ không thể chạy được.
Đỗ Long ừ một tiếng nói:
– Trói mấy ngày sẽ không bị hỏng chứ?
Phó Hồng Tuyết cười nói:
– Chủ nhân anh yên tâm không hỏng đâu, em còn phải trừng trị bọn họ nữa… Chủ nhân, Diệp Vũ Văn tốt đến vậy sao? Vừa rồi ánh mắt của anh dường như là muốn nuốt chửng chị ấy vậy.
Đỗ Long cười nói:
– Cô ấy đúng là rất đẹp, nhưng vẫn chưa đến nỗi làm anh thần hồn điên đảo, cũng chẳng hơn gì bọn em. Là anh cố ý làm vậy đấy, nếu không sao cô ta lại coi nhẹ anh?
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nhìn Đỗ Long nghi hoặc, người khác đều nghĩ đủ cách để Diệp Vũ Văn coi trọng, sao Đỗ Long lại làm ngược lại?
Đỗ Long lại nói:
– Sáng mai những thứ anh ăn bọn em có thể ăn nhiều một chút, thứ mà anh không động bọn em tốt nhất là ăn ít thôi hoặc ăn rồi thì nhanh chóng nghĩ cách âm thầm mà nhổ ra, nếu không chịu khổ đừng trách anh không nhắc trước.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình càng nhìn Đỗ Long nghi hoặc, Đỗ Long cười nói:
– Bọn em còn giấu giếm sao… Diệp Vũ Văn đến cùng một nơi với bọn em. Bọn Vinh Kiều Kiều chỉ là một nhóm người trong số những người đến giết anh, Diệp Vũ Văn là nhóm thứ hai hiểu chưa? Đoàn Kết Xã đã bắt đầu nghi ngờ bọn em, việc ám sát hôm nay chỉ là thăm dò thôi. Nếu như thành thì tốt, thất bại thì chứng minh là bọn em không trung thành, đợi Diệp Vũ Văn xử xong anh thì tiếp theo chính là bọn em đấy.
Sắc mặt Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình liền trắng bệch, cơ thể bọn họ cũng trở nên cứng nhắc. Kết cục của việc phản bội tổ chức bọn họ rất rõ. Đoàn Kết Xã sẽ nghĩ đủ cách để bắt, sau đó dùng cách tàn bạo nhất để hành hạ bọn họ, còn để những người khác tham quan thậm chí là cùng ngược đãi bọn họ, người bị trừng phạt thật sự sống không bằng chết.
Đỗ Long cảm nhận được sự sợ hãi của họ, hắn ngồi dậy giơ tay ra ôm hai cô vào lòng nói:
– Bọn em đừng sợ, có anh đây. Bọn họ dám đến anh sẽ cho chúng một đi không trở lại, đừng quên anh không phải một người thường, Đoàn Kết Xã là gì chứ. Đợi đến lúc anh nắm được nhiều tư liệu về bọn họ hơn thì sớm muộn cũng nhổ cỏ tận gốc!
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt của Đỗ Long, đồng thời cũng cảm thấy sự yêu thương của hắn với mình. Hai cô không phải người đa sầu đa cảm nhưng lúc này cũng không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ cùng ghé đầu vào lòng Đỗ Long nức nở nói:
– Chủ nhân, anh thật tốt với bọn em!
Đỗ Long vuốt ve thân thể mê người của bọn họ cười nói:
– Thật sao? Anh đòi báo đáp đấy.
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình ngẩng đầu lên nước mắt lưng tròng nói:
– Chủ nhân bảo bọn em làm gì đều được cả, có đi chết… Bọn em cũng không chút do dự…
Đỗ Long cười nói:
– Sao anh lại bảo bọn em chết chứ? Chết rồi bọn em sẽ không được chơi nữa không sợ sao? Không sợ thì tiếp tục đi, giữ tốt cái xác, anh phải chơi cả đời với bọn em, nô dịch bọn em cả đời! Sợ chưa?
– Bọn em sẵn lòng!
Hai cô cười ngọt ngào với Đỗ Long nói:
– Bọn em sẵn lòng…
Đỗ Long và bọn Phó Hồng Tuyết chưa ngủ bao lâu đã bị nhân viên phục vụ gọi dậy, lúc đấy mới có bốn giờ. Vì leo núi mất thời gian nên mọi người càng ăn uống xuất phát nhanh càng tốt, nếu không mặt trời mọc không đợi người.
Trong phòng khách trống vắng của Biệt Viên, Diệp Vũ Văn nghi ngờ nhìn tứ phía nói:
– Sao chỉ có mấy người chúng ta? Mấy người tắm nước nóng tối qua đâu?
Đỗ Long cười nói:
– Bọn họ đi chơi chỗ khác trước, sáng sớm hôm nay chỉ có mấy người chúng ta đi xem mặt trời mọc.
Đôi mắt thanh tú của Diệp Vũ Văn chuyển động tự nhiên cười nói:
– Việc tối qua các anh thương lượng là chuyên này sao? Các anh thật xấu lại lừa người ta như vậy..
Đỗ Long cười nói:
– Hôm qua để bọn họ chơi miễn phí một ngày, bọn họ còn vui ấy chứ.
Diệp Vũ Văn cười nói:
– Hóa ra là vậy … Được rồi, ít người một chút chơi càng vui.
Đỗ Long và Hoa Nghĩa Cường nhìn nhau cười, Hoa Nghĩa Cường nóng lòng mong chờ thúc giục mọi người ăn nhanh để khỏi làm trễ nải hành trình, còn Diệp Vũ Văn dường như cũng rất nóng lòng, cô còn tự tay rót nước đậu cho mọi người…
Bọn Âu Dương Đình đã biết được lai lịch của Diệp Vũ Văn nên có chút lo ngại với những thứ Diệp Vũ Văn đụng tới, nhưng để không lộ liễu bọn họ vẫn phải ăn, cái cảm giác biết núi có hổ mà vẫn phải lên làm bọn họ thật khó chịu.
– A… Đau đụng quá…
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình nhìn thấy ám hiệu tay mà Đỗ Long phát ra, hai người lập tức ôm bụng kêu sau đó phi nhanh tới WC.
Hoa Nghĩa Cường cười nói:
– Sao lại đạu bụng vậy, có phải tối qua bọn họ ăn nhiều quá rồi không?
Đang nói thì sắc mặt Hoa Nghĩa Cường đột nhiên thay đổi, anh ta ôm bụng kêu:
– A, bụng tôi hình như cũng… A ôi, xin phép một chút…
Hoa Nghĩa Cường chạy như bay, chị Lâm cau mày nói:
– Sao ai cũng đau bụng vậy? Có phải thức ăn ở đây không sạch không?
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
– Tôi cũng không biết.
Diệp Vũ Văn tự mình làm nên biết rõ nhất là chuyện gì, cô thấy thế thay Đỗ Long bênh vực lẽ phải:
– Chị Lâm, chị sao vậy cứ bắt bẻ cái này cái nọ, nếu chị thấy không thích thì cứ về tổ kịch trước đi không cần đi theo tôi nữa.
Bảo mẫu là người kiêm nhiệm rất nhiều minh tinh, bọn họ chăm sóc tận tình cho minh tinh hơn nữa chịu vất vả vì ai cũng không muốn mất bát cơm này.
Chị Lâm bị Diệp Vũ Văn nói như vậy liền không dám nói gì nữa, nhưng chị ta vừa ngậm miệng lại thì bụng lại bị đau quặn, chị ta nói:
– Bụng của tôi… Cũng đau, a…
Chị Lâm cũng khép chân chạy nhanh đi, Diệp Vũ Văn cùng Đỗ Long ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt không hề lộ ra cô đang dở trò, đương nhiên là Đỗ Long có thể làm ra một bộ mặt kinh ngạc mà không bị nhìn ra. Điều này cho thấy kỹ năng diễn xuất của hắn cũng đã đạt đến một độ mà đến diễn viên bình thường cũng khó mà sánh được, hắn qủa thực là vua màn ảnh.
– Chẳng lẽ đúng là đồ ăn không sạch? Vậy chẳng phải chúng ta nên đi chuẩn bị trước sao?
Diệp Vũ Văn giả vờ hỏi han.
Đỗ Long nói:
– Thật ngại quá, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy… Hay là anh đi xem bọn Hoa thiếu gia còn em đi chăm sóc bọn chị Lâm?
Diệp Vũ Văn gật đầu cùng Đỗ Long phân công hành động, sau mấy phút Diệp Vũ Văn tìm Đỗ Long nói với hắn:
– Đỗ Long, Hoa thiếu gia đỡ hơn chưa?
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Anh ấy vẫn trong nhà vệ sinh, em không sao chứ?
Diệp Vũ Văn nói:
– Thật lạ bụng em lại không hề có vấn đề gì, còn anh?
Đỗ Long nhún vai nói:
– Anh cũng rất tốt, không sao cả.
Diệp Vũ Văn nói:
– Xem ra bọn họ không đi xem mặt trời mọc được rồi, nhưng em thật sự rất muốn đi…
Đỗ Long có chút khó xử đề nghị:
– Anh thì có thể đi cùng em, nhưng để bọn Hoa thiếu gia lại trong phòng không hay cho lắm…
Hoa thiếu gia trên nôn dưới xổ đến mệt lả, nhưng nghe thấy hai người nói chuyện, y nuốt nước mắt nói:
– Đỗ Long, cậu đi xem mặt trời mọc cùng Diệp tiểu thư đi, nhờ cậu đấy. Hai người không cần lo cho tôi đâu…
/1403
|