“Này Phương Di, cho tớ đi nhờ đến câu lạc bộ với!” Hạ Phương Di đang đạp xe trên đường tới Câu lạc bộ Bắn cung chợt nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh đầu lại thì thấy cô bạn thân Diệp Hân vừa chạy vừa cười hì hì.
Diệp Hân thật là, rõ ràng nhà chỉ cách câu lạc bộ có hơn 200 mét mà cũng bắt cô đèo đi, cứ làm như là cậu ấy phải đi bộ cả trăm cây số ý. Bất đắc dĩ, Phương Di vẫn chở Diệp Hân đi. Ai bảo Diệp Hân là đứa bạn thân nhất của cô kia chứ.
Hạ Phương Di còn đang than ngắn than dài thì Diệp Hân đã chạy đến, ngồi phịch xuống yên sau khiến cho chiếc xe đạp lảo đảo một hồi, Phương Di giật mình, nhanh chóng chống hai chân xuống để giữ thăng bằng.
Thở phào một hơi, Phương Di quay xuống mắng Diệp Hân: “Tớ đã bảo bao nhiêu lần là phải ngồi lên nhẹ nhàng thôi cơ mà, người thì nặng như heo ý, xe đạp của tớ thì mảnh mai, yếu ớt thế này, chịu thế nào được cơ chứ! Còn nữa…”
Tránh phải nghe ‘bài ca trường kỳ’, Diệp Hân ngắt lời Phương Di, nói: “Được rồi, được rồi, là tớ sai được chưa, tớ biết rồi mà, nói hoài.” Dừng một chút, lại nói: “Với cả cậu nói ai là heo hả, tớ đây xinh đẹp rạng ngời, eo mảnh chân thon mà cậu dám nói tớ là heo hả? Cậu là heo, cả nhà cậu là heo ý!!”
Phương Di chợt cảm thấy bất lực, rõ ràng mình mắng người ta mà sao lại đổi thành cả nhà mình lại bị nói là heo rồi. Phương Di lầm bầm trong miệng: “Dù là heo thì chỉ số IQ của nó cũng đứng thứ ba thế giới động vật mà, có phải làm quá lên như thế không?”
Nói xong gắng sức đạp xe trong khi Diệp Hân mang vẻ mặt dở khóc dở cười đằng sau.
Hạ Phương Di và Diệp Hân là bạn thân từ hồi lớp một đến bây giờ đã mười chín năm rồi. Diệp Hân là tiểu thư nhà giàu, quen được nuông chiều từ bé, vung tiền như rác nhưng lại không hề kiêu căng mà ngược lại cũng rất tốt bụng. Nhưng Phương Di gia thế bình thường lại rất keo kiệt về chuyện tiền nong. Nói chung là có hai đứa, một đứa coi tiền như rác, một đứa yêu tiền như mạng, hai đứa không hiểu tại sao lại thân nhau mà thân đến mười chín năm liền. Đó chỉ có thể nói là định mệnh.
Phương Di còn là trưởng câu lạc bộ Bắn cung, Diệp Hân cũng có thể coi là một ‘nguyên lão’. Cả hai đều yêu thích môn bắn cung này, Phương Di là thiên tài về mảng này, cô đã từng huy chương vàng quốc tế môn Bắn cung này nên được chỉ định làm trưởng câu lạc bộ như một lẽ đương nhiên.
Hì hà hì hục mãi mới đạp xe đến nơi, Phương Di dựng xe ngoài cửa, khóa xe lại rồi đi vào trong phòng thể dục của trường, ‘trụ sở’ của câu lạc bộ.
Phân phó xong xuôi mọi việc, chào hỏi hết mọi người, Hạ Phương Di mặc bộ đồ chuyên dụng, tiến đến nơi luyện tập, lấy cây cung quen thuộc của mình, chậm rãi tiến vào vị trí, giương cung, điều chỉnh tư thế, khẽ nheo mắt, xác định mục tiêu ở phía trước khoảng 8 mét.
‘Vút’, ‘phập’ hai thanh âm liên tiếp vang lên, bốn bề im lặng, tất cả mọi người đều quan sát về phía bên này.
10 điểm, chính giữa hồng tâm!
Mọi ngươi liên tục hoan hô. Phương Di thở ra một hơi, lấy thêm tên, tiếp tục ngắm bắn mấy tấm bia di động.
Vút. Vút. Vút.
Phập. Phập. Phập.
Sáu tiếng vang lên.
10; 9,75; 10!
Ba phát trúng hồng tâm cả ba! Không hổ danh thiên tài!
Lần này thì là một tràng vỗ tay rầm rộ. Phương Di cảm thấy hơi xấu hổ, tuy cô được gọi là thiên tài nhưng cô chưa bao giờ kiêu ngạo, luôn luôn cố gắng để đạt được thành tích tốt hơn.
Sau đó, mọi người như được tiếp sức, càng cố gắng hơn nữa. Phương Di thấy vậy thì nở một nụ cười hài lòng.
Có một người đồng thời nở nụ cười giống cô ở ngoài, sau đó, người ấy tiến vào. Mọi người đang tập trung luyện tập, không ai để ý. Người nọ đến gần Phương Di, khẽ nói: “Xin hỏi, cô là Hạ Phương Di, trưởng câu lạc bộ Bắn cung này phải không?”
Phương Di giật mình, quay đầu, chợt thấy một người lạ mặt đang đứng bên cạnh mình. Đó là một cô gái tầm tuổi cô, nước da trắng ngần, dung mạo đẹp đẽ, rực rỡ đến mức khiến người khác phải ghen tỵ, dáng người thon gầy, dong dỏng cao. Cô gái ấy đang mỉm cười thân thiện, nhìn mình. Phương Di ngây người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Vâng, tôi chính là Hạ Phương Di, xin hỏi, cô tìm tôi có việc gì chăng?”
Cô gái vui vẻ nói tiếp: “Chào cô, tôi là Phong Hàn Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện trong phòng được không?”
Phương Di mỉm cười đáp lễ: “Tất nhiên rồi.” sau đó đi lên phòng họp trên tầng hai cùng với cô gái.
Sau khi đóng cửa, Hàn Nguyệt mở miệng trước, hỏi thăm về gia đình, buôn chuyện một vài câu. Các câu hỏi chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải, tránh can thiệp quá sâu vào đời tư của người kia, nhất là khi đây là lần đầu hai người gặp nhau. Phương Di cũng trả lời một cách nhã nhặn, lịch sự.
Sau đó, Hàn Nguyệt dường như không còn gì để nói, chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc ngọc bội màu lam khắc hình phượng hoàng trông sống động như thật, vừa nhìn đã biết đó không phải là vật tầm thường. Phương Di còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Nguyệt đưa miếng ngọc đến trước mặt Phương Di: “Đây chính là một món quà gặp mặt của tôi dành cho cô, mong cô nhận lấy.”
Phương Di sững người, một người vừa mới gặp chưa được bao lâu tặng cô một miếng ngọc bội vô giá, món quà này thật sự có chút….
Phương Di khoát khoát tay: “Không được, chúng ta vừa mới gặp nhau, tôi không thể nhận món quà này a.”
Hàn Nguyệt hình như không để ý, đặt miếng ngọc vào trong lòng bàn tay cô, cười nói: “Cô phải nhận nó, cô có duyên với nó và cô xứng đáng được nhận nó.”
Phương Di đắn đo một hồi lâu, Hàn Nguyệt lại nói: “Nếu cô không nhận là tôi vứt nó vào thùng rác đấy nhá.”
Dưới sự uy hiếp của Phong Hàn Nguyệt với lại Phương Di cũng nghĩ miếng ngọc bội quý như vậy lại vứt vào thùng rác lại cảm thấy tiếc nên thở dài một hơi, nhận miếng ngọc bội nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì khi nào rảnh tôi khao cô nha.”
Hàn Nguyệt thấy Phương Di nhận miếng ngọc bội thì cười tươi rói, không khách khí đáp: “Chắc chắn rồi. À Phương Di, cô hãy nhớ một điều, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để miếng ngọc ấy rời xa cô, kể cả khi đi ngủ hay đi tắm nha.”
Phương Di gật gật đầu: “Được, tôi hứa.”
--------------------------
Tối hôm đó, Phương Di nằm trên giường, điểm lại những việc mà mình đã làm hôm nay, đây là một thói quen của cô trước khi đi ngủ. Bất giác nhớ đến miếng ngọc bội mà cô được tặng hôm nay, Phương Di liền lần mò vào trong túi quần ngủ, lấy miếng ngọc ra ngắm nghía một hồi.
Đó là một miếng ngọc khá kỳ lạ, toàn thân nó gần như trong suốt, trong bóng tối mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt. Hình phượng hoàng được khắc ở giữa tựa như được rắc kim tuyến, nhìn nghiêng sẽ thấy một vài điểm sáng màu vàng ánh kim. Đôi cánh giang rộng tựa hồ bị giam cầm bởi một thứ nào đó lại giống như có thể cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Phương Di thất thần nhìn miếng ngọc một hồi lâu thì cơn buồn ngủ ập đến khiến hai mắt cô nặng trĩu. Cô từ từ chìm vào trong giấc ngủ sâu với những ý nghĩ miên man.
Miếng ngọc bội vẫn được Phương Di nắm trong tay đột nhiên phát sáng. Nó giống như có linh hồn, khẽ lách ra khỏi bàn tay cô, bay đến trên đỉnh đầu Phương Di, phát ra ánh sáng chói lòa.
Diệp Hân thật là, rõ ràng nhà chỉ cách câu lạc bộ có hơn 200 mét mà cũng bắt cô đèo đi, cứ làm như là cậu ấy phải đi bộ cả trăm cây số ý. Bất đắc dĩ, Phương Di vẫn chở Diệp Hân đi. Ai bảo Diệp Hân là đứa bạn thân nhất của cô kia chứ.
Hạ Phương Di còn đang than ngắn than dài thì Diệp Hân đã chạy đến, ngồi phịch xuống yên sau khiến cho chiếc xe đạp lảo đảo một hồi, Phương Di giật mình, nhanh chóng chống hai chân xuống để giữ thăng bằng.
Thở phào một hơi, Phương Di quay xuống mắng Diệp Hân: “Tớ đã bảo bao nhiêu lần là phải ngồi lên nhẹ nhàng thôi cơ mà, người thì nặng như heo ý, xe đạp của tớ thì mảnh mai, yếu ớt thế này, chịu thế nào được cơ chứ! Còn nữa…”
Tránh phải nghe ‘bài ca trường kỳ’, Diệp Hân ngắt lời Phương Di, nói: “Được rồi, được rồi, là tớ sai được chưa, tớ biết rồi mà, nói hoài.” Dừng một chút, lại nói: “Với cả cậu nói ai là heo hả, tớ đây xinh đẹp rạng ngời, eo mảnh chân thon mà cậu dám nói tớ là heo hả? Cậu là heo, cả nhà cậu là heo ý!!”
Phương Di chợt cảm thấy bất lực, rõ ràng mình mắng người ta mà sao lại đổi thành cả nhà mình lại bị nói là heo rồi. Phương Di lầm bầm trong miệng: “Dù là heo thì chỉ số IQ của nó cũng đứng thứ ba thế giới động vật mà, có phải làm quá lên như thế không?”
Nói xong gắng sức đạp xe trong khi Diệp Hân mang vẻ mặt dở khóc dở cười đằng sau.
Hạ Phương Di và Diệp Hân là bạn thân từ hồi lớp một đến bây giờ đã mười chín năm rồi. Diệp Hân là tiểu thư nhà giàu, quen được nuông chiều từ bé, vung tiền như rác nhưng lại không hề kiêu căng mà ngược lại cũng rất tốt bụng. Nhưng Phương Di gia thế bình thường lại rất keo kiệt về chuyện tiền nong. Nói chung là có hai đứa, một đứa coi tiền như rác, một đứa yêu tiền như mạng, hai đứa không hiểu tại sao lại thân nhau mà thân đến mười chín năm liền. Đó chỉ có thể nói là định mệnh.
Phương Di còn là trưởng câu lạc bộ Bắn cung, Diệp Hân cũng có thể coi là một ‘nguyên lão’. Cả hai đều yêu thích môn bắn cung này, Phương Di là thiên tài về mảng này, cô đã từng huy chương vàng quốc tế môn Bắn cung này nên được chỉ định làm trưởng câu lạc bộ như một lẽ đương nhiên.
Hì hà hì hục mãi mới đạp xe đến nơi, Phương Di dựng xe ngoài cửa, khóa xe lại rồi đi vào trong phòng thể dục của trường, ‘trụ sở’ của câu lạc bộ.
Phân phó xong xuôi mọi việc, chào hỏi hết mọi người, Hạ Phương Di mặc bộ đồ chuyên dụng, tiến đến nơi luyện tập, lấy cây cung quen thuộc của mình, chậm rãi tiến vào vị trí, giương cung, điều chỉnh tư thế, khẽ nheo mắt, xác định mục tiêu ở phía trước khoảng 8 mét.
‘Vút’, ‘phập’ hai thanh âm liên tiếp vang lên, bốn bề im lặng, tất cả mọi người đều quan sát về phía bên này.
10 điểm, chính giữa hồng tâm!
Mọi ngươi liên tục hoan hô. Phương Di thở ra một hơi, lấy thêm tên, tiếp tục ngắm bắn mấy tấm bia di động.
Vút. Vút. Vút.
Phập. Phập. Phập.
Sáu tiếng vang lên.
10; 9,75; 10!
Ba phát trúng hồng tâm cả ba! Không hổ danh thiên tài!
Lần này thì là một tràng vỗ tay rầm rộ. Phương Di cảm thấy hơi xấu hổ, tuy cô được gọi là thiên tài nhưng cô chưa bao giờ kiêu ngạo, luôn luôn cố gắng để đạt được thành tích tốt hơn.
Sau đó, mọi người như được tiếp sức, càng cố gắng hơn nữa. Phương Di thấy vậy thì nở một nụ cười hài lòng.
Có một người đồng thời nở nụ cười giống cô ở ngoài, sau đó, người ấy tiến vào. Mọi người đang tập trung luyện tập, không ai để ý. Người nọ đến gần Phương Di, khẽ nói: “Xin hỏi, cô là Hạ Phương Di, trưởng câu lạc bộ Bắn cung này phải không?”
Phương Di giật mình, quay đầu, chợt thấy một người lạ mặt đang đứng bên cạnh mình. Đó là một cô gái tầm tuổi cô, nước da trắng ngần, dung mạo đẹp đẽ, rực rỡ đến mức khiến người khác phải ghen tỵ, dáng người thon gầy, dong dỏng cao. Cô gái ấy đang mỉm cười thân thiện, nhìn mình. Phương Di ngây người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đáp: “Vâng, tôi chính là Hạ Phương Di, xin hỏi, cô tìm tôi có việc gì chăng?”
Cô gái vui vẻ nói tiếp: “Chào cô, tôi là Phong Hàn Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện trong phòng được không?”
Phương Di mỉm cười đáp lễ: “Tất nhiên rồi.” sau đó đi lên phòng họp trên tầng hai cùng với cô gái.
Sau khi đóng cửa, Hàn Nguyệt mở miệng trước, hỏi thăm về gia đình, buôn chuyện một vài câu. Các câu hỏi chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải, tránh can thiệp quá sâu vào đời tư của người kia, nhất là khi đây là lần đầu hai người gặp nhau. Phương Di cũng trả lời một cách nhã nhặn, lịch sự.
Sau đó, Hàn Nguyệt dường như không còn gì để nói, chậm rãi lấy trong túi ra một chiếc ngọc bội màu lam khắc hình phượng hoàng trông sống động như thật, vừa nhìn đã biết đó không phải là vật tầm thường. Phương Di còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Nguyệt đưa miếng ngọc đến trước mặt Phương Di: “Đây chính là một món quà gặp mặt của tôi dành cho cô, mong cô nhận lấy.”
Phương Di sững người, một người vừa mới gặp chưa được bao lâu tặng cô một miếng ngọc bội vô giá, món quà này thật sự có chút….
Phương Di khoát khoát tay: “Không được, chúng ta vừa mới gặp nhau, tôi không thể nhận món quà này a.”
Hàn Nguyệt hình như không để ý, đặt miếng ngọc vào trong lòng bàn tay cô, cười nói: “Cô phải nhận nó, cô có duyên với nó và cô xứng đáng được nhận nó.”
Phương Di đắn đo một hồi lâu, Hàn Nguyệt lại nói: “Nếu cô không nhận là tôi vứt nó vào thùng rác đấy nhá.”
Dưới sự uy hiếp của Phong Hàn Nguyệt với lại Phương Di cũng nghĩ miếng ngọc bội quý như vậy lại vứt vào thùng rác lại cảm thấy tiếc nên thở dài một hơi, nhận miếng ngọc bội nói: “Được rồi, nếu đã như vậy thì khi nào rảnh tôi khao cô nha.”
Hàn Nguyệt thấy Phương Di nhận miếng ngọc bội thì cười tươi rói, không khách khí đáp: “Chắc chắn rồi. À Phương Di, cô hãy nhớ một điều, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng để miếng ngọc ấy rời xa cô, kể cả khi đi ngủ hay đi tắm nha.”
Phương Di gật gật đầu: “Được, tôi hứa.”
--------------------------
Tối hôm đó, Phương Di nằm trên giường, điểm lại những việc mà mình đã làm hôm nay, đây là một thói quen của cô trước khi đi ngủ. Bất giác nhớ đến miếng ngọc bội mà cô được tặng hôm nay, Phương Di liền lần mò vào trong túi quần ngủ, lấy miếng ngọc ra ngắm nghía một hồi.
Đó là một miếng ngọc khá kỳ lạ, toàn thân nó gần như trong suốt, trong bóng tối mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt. Hình phượng hoàng được khắc ở giữa tựa như được rắc kim tuyến, nhìn nghiêng sẽ thấy một vài điểm sáng màu vàng ánh kim. Đôi cánh giang rộng tựa hồ bị giam cầm bởi một thứ nào đó lại giống như có thể cất cánh bay đi bất cứ lúc nào.
Phương Di thất thần nhìn miếng ngọc một hồi lâu thì cơn buồn ngủ ập đến khiến hai mắt cô nặng trĩu. Cô từ từ chìm vào trong giấc ngủ sâu với những ý nghĩ miên man.
Miếng ngọc bội vẫn được Phương Di nắm trong tay đột nhiên phát sáng. Nó giống như có linh hồn, khẽ lách ra khỏi bàn tay cô, bay đến trên đỉnh đầu Phương Di, phát ra ánh sáng chói lòa.
/4
|