Hạ Phương Di khẽ mở mắt, đưa tay lên ôm cái đầu đang đau như búa bổ, rên nhẹ một tiếng: “Ưm…”
Chợt cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên, mang theo thập phần sự vui mừng ở bên cạnh: “Tiểu thư, người tỉnh rồi a.”
Phương Di ngước mắt nhìn chủ nhân của giọng nói. Đó là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, trông khá xinh xắn.
Vừa rồi cô bé gọi mình là gì nhỉ? Tiểu thư?
Phương Di lại thấy cô bé mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt. Cô trợn to mắt, đảo một hồi khắp phòng, rồi lại nhìn xuống thân mình.
Đây… đây đâu phải là nhà mình! Đây cũng không phải giường của mình a.
Phương Di chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô thấy chiếc gương đồng ở bên giường, chậm rãi lết tới.
…
…
…
ĐÂY ĐÂU PHẢI MÌNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
...
...
Trong gương, một cô gái dung nhan xinh đẹp động lòng người, mày liễu, mắt to, tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng hồng mịn màng. Mỗi ánh mắt, biểu hiện đều cuốn hút người khác.
Đầu Phương Di nổ ầm một tiếng. Cô chợt thấy trời đất còn quay nhanh hơn lúc nãy. Phương Di ngây người. Sau đó, cô….. ngất. Trong cơn mê, cô mơ hồ nghe thấy cô bé lúc nãy gọi tên ai đó.
Chợt cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Phương Di mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màu đen kịt. Chợt cô thấy miếng ngọc bội mà Hàn Nguyệt tặng cô. Phương Di vô thức vươn tay nắm lấy nó. Hàng loạt hình ảnh, âm thanh, giọng nói hiện ra.
Đây là….
Lúc Phương Di tỉnh lại thì loáng thoáng nghe được một giọng nam nghe rất êm tai.
“Thái y, tiểu muội muội của ta có sao không?”
Phương Di xoay đầu nhìn người gọi nàng là ‘Tiểu muội muội’ kia.
Đó là một chàng trai tuấn mỹ có khuôn mắt dịu dàng, đôi mắt sâu thăm thẳm đen láy lại dường như có pha chút tím, trông hao hao giống như chủ nhân của thân thể này.
Phương Di nhìn một lúc lâu, cảm thấy người này rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải….
Đang suy nghĩ chợt cô nghe thấy giọng nói của một lão giả hình như là thái y kia, “Nhị thiếu gia cứ an tâm, tam tiểu thư không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Nhị thiếu gia? Tam tiểu thư?
A! Nàng nhớ ra rồi, thảo nào trông chàng trai kia quen vậy.
Trong giấc mơ của nàng, người này cũng xuất hiện!
Nếu như nàng nhớ không lầm thì đây chính là ‘nhị ca’ của chủ nhân thân thể này, tên là Thượng Quan…. Thượng Quan gì nhỉ? À, Thượng Quan Lâm!
Phương Di đắn đo, tuy anh ấy là nhị ca của chủ nhân thân thể này, không liên quan gì tới mình nhưng dù sao linh hồn mình đang ở trong thể xác của người ta, có nên gọi một tiếng nhị ca không nhỉ?
Cuối cùng, Phương Di quyết định, khẽ gọi Thượng Quan Lâm: “Nhị ca….”
Thượng Quan Lâm đang nói chuyện với thái y, nghe thấy tiếng gọi, ngẩn người một chút sau đó hai mắt sáng rực, nhào tới bên giường, nắm chặt tay Phương Di, nói gấp: “Như Nguyệt, muội tỉnh rồi à? Muội làm nhị ca lo quá đấy. Sao tự nhiên muội lại ngất đi? Muội thấy không khỏe chỗ nào à?”
Đối với sự nhiệt tình của Thượng Quan Lâm, Phương Di có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó đã hồi phục tinh thần, cười nhẹ, “Muội không sao, nhị ca không cần lo cho muội.”
Thượng Quan Lâm thở ra một hơi, vẫn nắm lấy tay Phương Di. “Phù, không sao là tốt rồi, muội cứ nghỉ ngơi một lát đi để nhị ca đi thông báo với phụ thân và đại ca, chắc họ sẽ vui lắm.”
Phương Di không nói gì, Thượng Quan Lâm nhìn tiểu muội muội của mình im lặng, biết ý rút tay lại, chào Hạ Phương Di một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lão thái y thấy vậy cũng vội cáo từ, chỉ còn lại Phương Di cùng cô bé kia.
“Tiếu Tiếu, em có thể ra ngoài một lát được không?”
Cô bé gọi Tiếu Tiếu kia nhanh nhẩu đáp, “Vâng, thưa tiểu thư.” rồi bước ra ngoài.
Đến khi chỉ còn một mình, Phương Di cầm miếng ngọc bội bên người, giơ lên trước mặt, thầm nghĩ, tất cả những chuyện này hình như đều xuất phát từ miếng ngọc bội này, không biết đây là điều tốt hay xấu đây….
Rồi Hạ Phương Di chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại tất cả những thứ cô thấy trong mơ hay nói cách khác chính là ký ức của Thượng Quan Như Nguyệt, chủ nhân của thân thể này.
Như Nguyệt là tam tiểu thư xinh đẹp mười bảy của Thượng Quan đại tướng quân nắm giữ tấm Hổ phù và trọng binh của triều đình, ông là bạn tương giao của đương kim hoàng thượng, luôn được hoàng thượng trọng dụng.
Đại ca nàng tên Thượng Quan Huyền, hai mươi tám tuổi nhưng nổi tiếng khắp nơi, chiến tích đầy rẫy, được phong là Bình Nam tướng quân
Nhị ca nàng là Thượng Quan Lâm, hai mươi hai tuổi là trạng nguyên nhỏ tuổi nhất trong triều đình
Nàng có sở trường là độc, độc của nàng có thể giết chết bất cứ ai chỉ trong vòng 3 giây.
Vì Thượng Quan Như Nguyệt là người con gái duy nhất trong nhà cộng với việc mẫu thân nàng mất sớm nên nàng được tất cả mọi người trong nhà yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Bây giờ Hạ Phương Di chính là Thượng Quan Như Nguyệt, Thương Quan Như Nguyệt chính là nàng, hai người hòa làm một, lấy linh hồn của Phương Di làm chủ đạo, một cuộc sống hoàn toàn mới ở một nơi xa lạ, với thân thể xa lạ và với những con người xa lạ.
Hạ Phương Di thầm mỉm cười, với thân thể này, ta sẽ làm nên kỳ tích với tài bắn cung của Phương Di ta và độc dược có một không hai của Thượng Quan Như Nguyệt.
Chợt cô nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên, mang theo thập phần sự vui mừng ở bên cạnh: “Tiểu thư, người tỉnh rồi a.”
Phương Di ngước mắt nhìn chủ nhân của giọng nói. Đó là một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi, trông khá xinh xắn.
Vừa rồi cô bé gọi mình là gì nhỉ? Tiểu thư?
Phương Di lại thấy cô bé mặc một bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt. Cô trợn to mắt, đảo một hồi khắp phòng, rồi lại nhìn xuống thân mình.
Đây… đây đâu phải là nhà mình! Đây cũng không phải giường của mình a.
Phương Di chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Cô thấy chiếc gương đồng ở bên giường, chậm rãi lết tới.
…
…
…
ĐÂY ĐÂU PHẢI MÌNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
...
...
...
Trong gương, một cô gái dung nhan xinh đẹp động lòng người, mày liễu, mắt to, tròn, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng hồng mịn màng. Mỗi ánh mắt, biểu hiện đều cuốn hút người khác.
Đầu Phương Di nổ ầm một tiếng. Cô chợt thấy trời đất còn quay nhanh hơn lúc nãy. Phương Di ngây người. Sau đó, cô….. ngất. Trong cơn mê, cô mơ hồ nghe thấy cô bé lúc nãy gọi tên ai đó.
Chợt cô cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Phương Di mở mắt ra nhưng chỉ thấy một màu đen kịt. Chợt cô thấy miếng ngọc bội mà Hàn Nguyệt tặng cô. Phương Di vô thức vươn tay nắm lấy nó. Hàng loạt hình ảnh, âm thanh, giọng nói hiện ra.
Đây là….
Lúc Phương Di tỉnh lại thì loáng thoáng nghe được một giọng nam nghe rất êm tai.
“Thái y, tiểu muội muội của ta có sao không?”
Phương Di xoay đầu nhìn người gọi nàng là ‘Tiểu muội muội’ kia.
Đó là một chàng trai tuấn mỹ có khuôn mắt dịu dàng, đôi mắt sâu thăm thẳm đen láy lại dường như có pha chút tím, trông hao hao giống như chủ nhân của thân thể này.
Phương Di nhìn một lúc lâu, cảm thấy người này rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải….
Đang suy nghĩ chợt cô nghe thấy giọng nói của một lão giả hình như là thái y kia, “Nhị thiếu gia cứ an tâm, tam tiểu thư không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Nhị thiếu gia? Tam tiểu thư?
A! Nàng nhớ ra rồi, thảo nào trông chàng trai kia quen vậy.
Trong giấc mơ của nàng, người này cũng xuất hiện!
Nếu như nàng nhớ không lầm thì đây chính là ‘nhị ca’ của chủ nhân thân thể này, tên là Thượng Quan…. Thượng Quan gì nhỉ? À, Thượng Quan Lâm!
Phương Di đắn đo, tuy anh ấy là nhị ca của chủ nhân thân thể này, không liên quan gì tới mình nhưng dù sao linh hồn mình đang ở trong thể xác của người ta, có nên gọi một tiếng nhị ca không nhỉ?
Cuối cùng, Phương Di quyết định, khẽ gọi Thượng Quan Lâm: “Nhị ca….”
Thượng Quan Lâm đang nói chuyện với thái y, nghe thấy tiếng gọi, ngẩn người một chút sau đó hai mắt sáng rực, nhào tới bên giường, nắm chặt tay Phương Di, nói gấp: “Như Nguyệt, muội tỉnh rồi à? Muội làm nhị ca lo quá đấy. Sao tự nhiên muội lại ngất đi? Muội thấy không khỏe chỗ nào à?”
Đối với sự nhiệt tình của Thượng Quan Lâm, Phương Di có chút bất ngờ nhưng ngay sau đó đã hồi phục tinh thần, cười nhẹ, “Muội không sao, nhị ca không cần lo cho muội.”
Thượng Quan Lâm thở ra một hơi, vẫn nắm lấy tay Phương Di. “Phù, không sao là tốt rồi, muội cứ nghỉ ngơi một lát đi để nhị ca đi thông báo với phụ thân và đại ca, chắc họ sẽ vui lắm.”
Phương Di không nói gì, Thượng Quan Lâm nhìn tiểu muội muội của mình im lặng, biết ý rút tay lại, chào Hạ Phương Di một tiếng rồi đi ra ngoài.
Lão thái y thấy vậy cũng vội cáo từ, chỉ còn lại Phương Di cùng cô bé kia.
“Tiếu Tiếu, em có thể ra ngoài một lát được không?”
Cô bé gọi Tiếu Tiếu kia nhanh nhẩu đáp, “Vâng, thưa tiểu thư.” rồi bước ra ngoài.
Đến khi chỉ còn một mình, Phương Di cầm miếng ngọc bội bên người, giơ lên trước mặt, thầm nghĩ, tất cả những chuyện này hình như đều xuất phát từ miếng ngọc bội này, không biết đây là điều tốt hay xấu đây….
Rồi Hạ Phương Di chậm rãi nhắm mắt, nhớ lại tất cả những thứ cô thấy trong mơ hay nói cách khác chính là ký ức của Thượng Quan Như Nguyệt, chủ nhân của thân thể này.
Như Nguyệt là tam tiểu thư xinh đẹp mười bảy của Thượng Quan đại tướng quân nắm giữ tấm Hổ phù và trọng binh của triều đình, ông là bạn tương giao của đương kim hoàng thượng, luôn được hoàng thượng trọng dụng.
Đại ca nàng tên Thượng Quan Huyền, hai mươi tám tuổi nhưng nổi tiếng khắp nơi, chiến tích đầy rẫy, được phong là Bình Nam tướng quân
Nhị ca nàng là Thượng Quan Lâm, hai mươi hai tuổi là trạng nguyên nhỏ tuổi nhất trong triều đình
Nàng có sở trường là độc, độc của nàng có thể giết chết bất cứ ai chỉ trong vòng 3 giây.
Vì Thượng Quan Như Nguyệt là người con gái duy nhất trong nhà cộng với việc mẫu thân nàng mất sớm nên nàng được tất cả mọi người trong nhà yêu thương, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Bây giờ Hạ Phương Di chính là Thượng Quan Như Nguyệt, Thương Quan Như Nguyệt chính là nàng, hai người hòa làm một, lấy linh hồn của Phương Di làm chủ đạo, một cuộc sống hoàn toàn mới ở một nơi xa lạ, với thân thể xa lạ và với những con người xa lạ.
Hạ Phương Di thầm mỉm cười, với thân thể này, ta sẽ làm nên kỳ tích với tài bắn cung của Phương Di ta và độc dược có một không hai của Thượng Quan Như Nguyệt.
/4
|